Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1195 -




Chương 1195:
Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ một ngày nào đó nguồn lương thực của thành Thần Linh sẽ không hoàn toàn phụ thuộc vào những cánh đồng màu mỡ đang phát triển nhanh chóng, đến lúc đó, thành Thần Linh mới được xem là một thành thị chân chính.
Trong thời gian rảnh rỗi học tập, Điền Đường đã xem bản đồ địa hình hiện tại trong phạm vi thành Thần Linh, mặc dù phạm vi của thành Thần Linh đã bao phủ bốn phủ thành, nhưng hệ sinh thái tổng thể vẫn quá đơn lẻ.
Một trong những nguyên nhân trong đó là do hai phủ thành, trước đây phủ Lâm Xuân và phủ Tân Hà đều là những nơi quanh năm xảy ra chiến tranh, hai địa phương này muốn phát triển không phải là chuyện trong một sớm một chiều.
Một nguyên nhân khác là bốn phủ thành, gần như cùng vĩ độ, kích thước trương đồng và khoảng cách gần kề, điều đó có nghĩa là hệ sinh thái của các thành này cũng tương tự nhau, dẫn đến một số loại cây trồng có thể được trồng trên những cánh đồng phì nhiêu, nhưng chúng không thể trồng được ở đồng ruộng bình thường.
Điền Đường bàng hoàng, trước mắt đột nhiên nhảy ra một nhắc nhở.
[Chúc mừng người chơi, nhận được một bộ Dốc Hết Tâm Huyết , khen thưởng *1, *1, *1, bạc *1000 lượng, danh tiếng +5]
Thế nhưng không phải là nhiệm vụ liên quan đến đất đai?
Còn có, bộ Dốc Hết Tâm Huyết là cái gì?

"Xong rồi sao?"
"Đã hoàn thành thưa thần sứ đại nhân, hơn nữa đã đọc thuộc toàn bộ, chỉ trong vòng 3 ngày đã có thể viết ra toàn bộ luật pháp từ đầu đến cuối. Bùi đại nhân đã xem qua, nội dung cũng hoàn toàn giống với trong ký ức, thậm chí còn không sai một từ nào với bản gốc."
Trước mặt Điền Đường là bản viết tay của "", đây cũng là nhiệm vụ được hệ thống thông báo. Trước khi xem bản viết tay, nàng còn đang tự hỏi vì sao nhiệm vụ lần này lại có tiền tố bốn chữ “Dốc Hết Tâm Huyết”, nhưng giờ thì nàng đã hiểu.
Lúc Bào Tử Thời từng là Hình Bộ thị lang của triều đình cũng từng đọc qua bộ luật, thế nhưng sau này khi hắn đến thành Thần Linh, nội dung của bộ luật đã được hoàn thành chỉ trong vài ngày, còn dùng bút lông để viết.
Điền Đường cũng đã thử viết thư pháp bằng bút lông, đối với một người không quen viết thư pháp như nàng, thì việc viết bằng bút lông đã là một việc khó, viết một tờ giấy cũng đủ khó khăn rồi.
Vấn đề là nàng không thể kiểm soát được độ lực của nét bút và tốc độ chấm mực, trong quá trình viết cũng sẽ không tránh khỏi việc viết sai nên nếu nàng tự viết một bộ thư pháp thì sẽ phải sửa rất nhiều trên đó.
Theo như nàng được biết, các cuộc khoa cử của thời đại này quá cứng nhắc, vào thời điểm làm bài thi không được viết sai chữ nào, cũng không được tẩy xóa lẫn có dấu vết sửa chữa.
Bào Tử Thời đã từng làm mệnh quan triều đình nên có lẽ hắn cũng từng trải qua, nhưng ngay cả như vậy, giữa việc thi cử và việc viết một bộ luật vẫn khác nhau, suy cho cùng việc mắc lỗi do viết nhanh hoặc nhớ nhầm cũng là bình thường.
Nếu muốn không mắc sai lầm thì nhất định phải bỏ công sức nhiều hơn vào đó, thậm chí còn phải chịu áp lực lớn hơn.
Mà hiện tại, trước mặt nàng, thậm chí còn không có một lỗi sai nào trong "".
Lúc này ngoài thành thành Thần Linh kỹ thuật in ấn ở những nơi khác tương đối còn lạc hậu, hơn nữa "" là một vật rất quan trọng, bình thường căn bản muốn lấy cũng không được, muốn xem được một bản hoàn chỉnh thì lại càng khó khăn.
Nghĩ đến đây, nàng chợt hiểu rõ vì sao Bùi Phong Bình lại đề cử Bào Tử Thời, Bào Tử Thời đến thành Thần Linh chỉ cần ba ngày để viết ra "", trước đó phái nhiều người như vậy, nhưng không ai chịu tiếp nhận, chuyện này lại được giải quyết sau khi Bào Tử Thời tới.
“Bào đại nhân đâu?”
“Bẩm thần sứ đại nhân, ba ngày nay Bào đại nhân đều lặng lẽ tập trung viết luật, lúc cực kì buồn ngủ chỉ nằm ở trên bàn híp mắt, sau khi vất vả viết xong "" liền lăn ra ngủ say, Lý đại nhân thấy vậy liền nhờ người đưa đại nhân về nhà."
Điền Đường sửng sốt một lúc rồi cười: "Vậy thì để ngài ấy ngủ tiếp đi, Bào đại nhân đã vất vả viết xong bộ "", còn có... Thôi quên đi, chỉ bộ này thôi, kêu bên xưởng in trước một trăm bản. Sách được in ra trước thì gửi lại đây, phương thức xử lý mấy cuốn sách này thì đợi Bào đại nhân tỉnh lại rồi cùng nhau thảo luận sau."
“Vâng, thưa thần sứ đại nhân.” Người giao sách lại cầm sách, đưa sách đi về phía xưởng in.
Sau khi đối phương rời đi, Điền Đường lấy một vài cuốn sách được thưởng của các nhiệm vụ trước trong kho lưu trữ của mình ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận