Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 926 -




Nhưng mà, chuyện này vẫn còn có một ngoài ý muốn, đó chính là Vệ Kiến Đình.
“Cha.” Vệ Lương Tài nhìn về phía của Vệ Kiến Đình.
Vệ Kiến Đình giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên vai của Vệ Lương Tài: "Mấy năm trước, cha luôn cho rằng ngươi vẫn còn chưa trưởng thành, coi ngươi như là một đứa trẻ, kỳ thật ở trong lòng của cha, cũng hy vọng ngươi vẫn có thể làm một đứa trẻ vô ưu vô lự, nhưng ngươi cuối cùng vẫn đã trưởng thành."
Những lời này, từ trong miệng của Vệ Kiến Đình nói ra, tựa hồ chỉ là một câu nói hời hợt, nhưng nghe vào trong tai của Vệ Lương Tài, lại là một câu tuyên truyền giác ngộ.
Chỉ chốc lát sau, trong hốc mắt của Vệ Lương Tài liền rưng rưng nước mắt, hắn thấp giọng hô một tiếng: "Cha.."
"Bá tánh là nguyên khí của quốc gia, bá tánh còn, quốc gia còn, bá tánh đi, quốc gia tất vong." Thanh âm của Vệ Kiến Đình trở nên trầm trọng, "'Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền', bọn họ chỉ nghĩ bá tánh đã tăng thêm gánh nặng cho triều đình, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới những bá tánh này mới là nền tảng thạt sự, chỉ khi tất cả bá tánh đều ở đây, quốc gia mới có thể tồn tại được, nếu mất đi những bá tánh ở tầng dưới chót này, ngày quốc gia diệt vong cũng sắp tới rồi."
Vệ Lương Tài làm sao lại không biết đến đạo lý này, nhưng lúc này hắn vẫn đang giấu tư tâm.
Hắn vẫn chặn ở trước mặt của Vệ Kiến Đình, suy nghĩ hồi lâu liền ngẩng đầu: "Cha, ta đi cùng với người.”
Vệ Kiến Đình nhíu mày: "Hồ đồ!”
“Cha, không phải người cũng hy vọng ta có thể thật sự trưởng thành hay sao, ta muốn đi cùng với người.” Vệ Lương Tài vội vàng nói, hắn vẫn gạt chuyện của thành Thần Linh, trong lòng đã có sự bất an, lúc này Vệ Kiến Đình lại muốn vì chuyện mà thành Thần Linh gây ra mà đi vào cung, nếu Vệ Kiến Đình thật sự sẽ xảy ra chút chuyện, hắn bất luận như thế nào cũng không thể an tâm được.
“Ngươi đi cái gì?” Vệ Kiến Đình cau mày càng sâu, “Ngươi ở nhà cho thật tốt, không được làm bậy!”
"Cha…" Vệ Lương Tài tiến lên một bước, còn muốn khuyên nữa, nhưng hắn vừa động chân, vai lại bị Vệ Kiến Đình gắt gao mà đè xuống.
Vệ Kiến Đình vốn là võ tướng, đối với việc chế trụ một người như thế cũng rất có tâm đắc, dưới tình huống Vệ Lương Tài hoàn toàn không hề có sự cảnh giác, có thể thoải mái chế trụ hắn, khiến cho Vệ Lương Tài không thể động đậy được.
Vệ Lương Tài giãy dụa, trong mắt nhìn Vệ Kiến Đình thậm chí còn mang theo vài phần tơ máu.
Vệ Kiến Đình thở dài: "Ngươi ở nhà cho thật tốt, chăm sóc tốt cho bà nội, chăm sóc tốt mẹ con, cũng chăm sóc tốt cho mọi người..."
Thấy Vệ Lương Tài vẫn còn đang giãy dụa, ngữ khí của Vệ Kiến Đình càng thêm nghiêm túc, thấp giọng gọi tên đầy đủ: "Vệ Lương Tài!”
Chỉ là một tiếng, lại khiến cho Vệ Lương Tài bất động.
"Cố gắng nghe lời mà cha ngươi nói, vạn nhất... Trong nhà ngươi phải chăm sóc cho thật tốt." Thanh âm của Vệ Kiến Đình lần nữa trở nên nhu hòa, nhìn ánh mắt của Vệ Lương Tài, "Ngươi nghe rõ chưa?"
Cho đến lúc này, Vệ Lương Tài biết Vệ Kiến Đình lo lắng, cũng biết Vệ Kiến Đình lần này muốn tiến cung, sớm đã nghĩ kỹ là có thể xuất hiện hậu quả.
"Nghe hiểu rồi." Vệ Lương Tài không giãy dụa nữa, "Cha, ta sẽ chăm sóc trong nhà cho thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ người nào ở trong nhà xảy ra chuyện, tất cả mọi người tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả."
Trên mặt của Vệ Kiến Đình cuối cùng cũng đã để lộ ra nụ cười vui mừng, đồng thời cũng nhớ tới một người, trong mắt mang theo vài phần tiếc nuối: "Chỉ tiếc...... Quên đi, mặc cho số phận đi, trong nhà liền giao lại cho ngươi.”
Vệ Lương Tài muốn hỏi Vệ Kiến Đình tiếc nuối vì cái gì, nhưng hắn thấy vẻ mặt phức tạp trên mặt của Vệ Kiến Đình, cuối cùng vẫn không thể nói ra lời nào, hắn biết, cho dù lúc này hắn có mở miệng hỏi, Vệ Kiến Đình cũng sẽ tuyệt đối không nói cho hắn biết.
Sau khi hai phụ tử nhìn nhau vài giây, Vệ Kiến Đình buông Vệ Lương Tài ra, lập tức đi ra cửa chính.
Ngoài cửa Vệ gia vẫn luôn có người trông coi, nhưng không có ai hạn chế người Vệ gia ra vào, Vệ Kiến Đình ra ngoài, tuy rằng rất nhanh sẽ có người đuổi theo, nhưng cũng không có ai ngăn cản hắn lại.
Vệ Lương Tài thì vẫn nhìn bóng lưng của Vệ Kiến Đình đang đi xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận