Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 155 -




Đợi đến khi nữ nhi hoàn toàn khôi phục, nàng mới thực sự tin rằng mình cùng nữ nhi đang sống ở một nơi mà trước đây họ chưa từng nghĩ đến rằng nó sẽ tồn tại.
Không chỉ bọn họ, mấy nhóm người đến thôn Điền gia trước đó đều có những trải nghiệm tương tự, rõ ràng thôn Điền gia có rất nhiều thứ bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng bọn họ vẫn muốn sống, mỗi ngày nhất định phải làm việc chăm chỉ, cứ như vậy, một đoạn thời gian trước ai cũng không có thời gian suy nghĩ tình hình của thôn Điền gia, đợi đến khi phản ứng lại, tất cả mọi người đã làm quen với sinh hoạt này.
Ví dụ như Nghiêm Tam Nương, rõ ràng chỉ ở thôn Điền gia mấy ngày, cũng đã có thể thuần thục tới đại sảnh giao dịch mua thức ăn, mua cháo, thậm chí nàng còn có thể tự mình kiếm ra được kha khá tiền.
Thậm chí mỗi ngày nàng đều sẽ đi kiểm tra xem nàng có bao nhiêu tiền, ngay từ đầu vẫn là một đồng hai đồng, sau đó là bốn đồng, năm đồng, cho đến bây giờ, trừ đi số tiền mà nàng cùng nữ nhi chi tiêu, nàng vẫn còn khoảng 20 đồng.
Nàng rất thích những con số nhìn vô cùng kỳ quái này, nhưng nó lại rất dễ ghi nhớ, đặc biệt là khi nhìn những số từng chút, từng chút tăng lên, cho dù một ngày cũng chỉ tăng 1 đồng, buổi tối lúc ngủ nàng cũng có thể vui vẻ vô cùng.
"Hôm nay ngươi phải chuyển nhà sao?" Nghiêm Tam Nương kích động vây quanh người Tề bà bà.
"Đúng vậy, hôm nay chúng ta chuyển nhà." Tề bà bà cũng cười, "Thần sứ đại nhân đã nói, nam nữ phải tách ra ở mới tốt, hiện tại thân thể của Tiểu Tiểu cũng đã tốt rồi, chúng ta liền chuyển đến chỗ khác."
Nơi mà các nàng chuyển đến cũng không phải nhà gỗ mới, mà là ngôi nhà gỗ cũ khác.
Trong khoảng thời gian này, để chăm sóc tốt cho các bệnh nhân, tất cả các bệnh nhân đều được đặt trong một căn phòng và sẽ không di chuyển đi đâu cho đến khi cơ thể hoàn toàn hồi phục.
Thân thể của nữ nhi Nghiêm Tam Nương cũng đã dần dần khôi phục, tuy rằng vẫn không thể sánh bằng những hài tử khác, nhưng cũng không hề yếu ớt như lúc trước, kế tiếp chỉ cần chăm sóc tốt một chút là được, cho nên hai mẫu nữ họ cũng muốn được dọn ra riêng.
Tình trạng của những người khác hầu hết đều tốt hơn họ, trong khoảng thời gian này đều liên tục dọn ra ngoài, một số ít người thân thể vẫn còn rất yếu, chỉ là vấn đề của họ cũng không lớn, đại khái qua một, hai ngày nữa là có thể khôi phục.
Ngày chuyển nhà, Nghiêm Tam Nương đã lấy được cho hai mẫu nữ bọn họ một chiếc chăn bông.
Nàng một tay ôm chăn bông, một tay dắt con gái, trên mặt là nụ cười hoàn toàn không thể che giấu được.
Điền Đường đứng ở phía xa, vừa hay cũng đã nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Nghiêm Tam Nương, nàng khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn người nọ: "Ngươi cảm thấy những lời ta nói trước đó thế nào? Còn chuyện đặt cược lúc trước ai thắng ai thua cũng đã rõ?"
Tình cảnh của hắn có chút không giống những người khác, hắn ở trong trấn cũng không hề có chút thống khổ nào, thậm chí sau khi hắn đến thôn Điền gia, hắn cũng trực tiếp sống ở trong nhà gỗ mà cha nương hắn đã sớm mua, không cần phải vất vả lao động giống những người khác.
Nhưng cũng chính vì vậy, sự ngạc nhiên trong lòng hắn nhiều hơn không ít.
Đại sảnh giao dịch vô cùng huy hoàng, sau một đêm liền xuất hiện thêm nhà gỗ, ba ngày liền có thể trồng trọt không ít thứ, những thứ này ở trong mắt hắn quả thực chính là thần lực do thần nữ ban phát!
Thay vì nói những thứ này là sự tồn tại vô cùng thần kỳ, không bằng nói toàn bộ thôn Điền gia này đều vô cùng thần kỳ.
Hắn đã sớm quên lúc trước khi hắn rời đi trấn Phong Thu, đã từng hứa hẹn với Chu Lý Viễn, khi hắn xuất hiện ở thôn Điền gia, khi hắn thật sự nhìn thấy mọi thứ ở thôn Điền gia, hắn liền biết mình tuyệt không có khả năng rời đi nơi này.
Không nhắc đến chuyện hiện tại thiên hạ vẫn đang loạn lạc, cho dù bên ngoài thiên hạ có thái bình, sự tồn tại của thôn Điền gia chính là một sự hấp dẫn khó tả, không ai có thể cam lòng rời khỏi một nơi như vậy, bất kỳ ai cũng không thể từ bỏ chốn bồng lai này.
Hôm nay khi hắn đối mặt với câu hỏi của Điền Đường, Lâm Thành Phúc cũng không có chút nghĩ ngợi nào, hắn trực tiếp quỳ một gối xuống đất.
“Ta nguyện làm tất cả vì người, chủ tử.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận