Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 387 -




Đợi đến khi cá chép gấm ăn xong, mới có những con cá khác đến thử ăn thức ăn dành cho cá.
Lúc Điền Đường đứng dậy, cá chép gấm cũng muốn bơi đi, trước khi bơi đi nó cũng đã hướng về phía của nàng mà nhảy lên, sau đó liền lắc cái đuôi xinh đẹp của mình.
Điền Đường bật cười, nàng vẫn luôn cảm thấy khi nhìn cá chép gấm bơi đi, tâm tình của nàng dường như cũng trở nên tốt hơn trước rất nhiều.
Lúc trở về, nàng vừa khéo gặp được nhóm người trở về sau khi mua được thịt heo ở thị trường giao dịch, khi nhìn thấy Điền Đường, bọn họ đều sẽ chào hỏi, theo bản năng của mình mà quơ quơ miếng thịt heo trong tay lên.
Xa xa, Điền Đường vẫn còn nghe được rất nhiều người chào hỏi nhau với những câu mới.
"Thịt heo, ngươi đã mua thịt heo hay chưa?"
"Thịt heo, ngươi đã ăn thịt heo hay chưa?"
"Thịt heo của nhà ngươi sẽ làm món gì vậy?”
Mỗi lần nghe được, trên mặt nàng đều để lộ ra nụ cười.
Đi tới khu tái định cư tạm thời, nàng cũng thấy được rất nhiều người đã mang ghế nhỏ ra cửa để ngồi, trong tay họ cầm theo không ít bát đũa, vừa húp chén cháo, lại vừa ngẩng đầu rồi mang theo thịt heo đi tới đi lui, trên mặt vẫn là nụ cười không thể giấu diếm đi được.
Lúc Điền Đường đi qua, thấy một người nằm ở cửa khu tái định cư, nhịn không được đi tới xem.
“Thần sứ đại nhân.”
“Không cần để ý ta, các ngươi cứ làm chuyện của mình đi.”
Điền Đường nói, sau đó liền hướng về phía của đối phương.
Sau khi đi về phía trước, cũng đã thấy rõ dáng vẻ của người nọ đang nằm ở trên giường, là một lão nhân đã ở tuổi xế chiều. Điền Đường đã ngồi xổm xuống,
"Lão nhân gia.”
“Thần... Thần sứ đại nhân…”
Đối phương cố gắng muốn đứng lên.
Điền Đường liền vội vàng ấn người xuống: “Không sao, lão nhân gia có thể nằm là tốt rồi, ta chỉ là tới xem, Bạch đại phu có tới đây để khám bệnh cho lão nhân gia hay không?”
"Đa tạ Thần sứ đại nhân đã quan tâm, Bạch đại phu đã đến đây để thăm rồi." Người bên cạnh chủ động nói chuyện, sau đó liền chủ động đắp chăn cho lão nhân, "Nãi nãi ta đã lớn tuổi, Bạch đại phu nói bệnh của bà chỉ là bệnh cũ, hơn nữa lúc còn trẻ đã chịu khổ rất nhiều, vậy nên thân thể mới trở nên không tốt.”
Điền Đường nhìn lão nhân, đột nhiên nhìn thấy lão nhân bắt đầu rơi lệ, nhất thời nàng cũng có chút luống cuống tay chân, Điền Đường cũng đã lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực, sau đó nàng cũng đã dùng nó để lau đi nước mắt của lão nhân.
Người thanh niên ở bên cạnh cũng ngồi xổm xuống, hắn thấp giọng giải thích với Điền Đường: "Thần sứ đại nhân, nãi nãi của ta chỉ đang cảm thấy cao hứng, mấy ngày nay, mỗi ngày nàng đều sẽ nói với ta rằng về sau ta có thể sống những ngày tốt lành ở nơi đây, nàng lúc còn trẻ vẫn luôn chịu quá nhiều khổ cực, vì vậy hiện tại chỉ muốn an ổn sống qua ngày, trấn Thần Linh thật sự rất tốt.”
Điền Đường nhìn lão nhân, lão nhân đã lớn tuổi, nói năng cũng không lưu loát, nhưng sau khi người thanh niên nói xong, trong ánh mắt nàng liền để lộ ra sự vui mừng và tán thành đến khó tả.
“Tốt, tốt, rất tốt.”
Điền Đường đưa tay ra, khi vừa mới chạm vào tay của lão nhân, liền đã bị lão nhân nắm thật chặt.
Điền Đường trở tay lại để cầm lấy tay của lão nhân, sau đó nàng lại nhìn người thanh niên ở bên cạnh: "Ngươi vẫn luôn chăm sóc nãi nãi của ngươi, vậy thì bình thường ngươi có thời gian để đi làm việc hay không?"
Người thanh niên gật đầu: "Có, những người ở đây đều rất tốt, lúc ta không có ở đây, đều sẽ giúp đỡ ta chiếu cố nãi nãi của ta, ta cũng có thể nhân lúc này để ra ngoài đi làm việc rồi kiếm tiền, hôm nay thời tiết tương đối tốt, cho nên ta mới cố ý ở cùng với nãi nãi, muốn cùng nàng phơi nắng, nàng…”
Người thanh niên đột nhiên không nói thêm gì nữa.
Phía sau chữ "nàng" này mang theo ý gì, cũng đã quá rõ ràng.
Lão nhân cũng đã lớn tuổi, thân thể cũng không tốt lắm, còn rất suy yếu, lúc này nếu không ở bên cạnh nhiều, chỉ sợ rằng sau đó liền sẽ không còn cơ hội để ở cạnh như vậy nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận