Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 385 -




Điền Đường quay đầu, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Du Ninh: “Hay là để Du Ý, không đúng, để cho Bạch đại phu chẩn bệnh cho hắn rồi điều trị một chút đi, hắn hiện tại cũng chỉ mới hơn 40 tuổi, cũng chưa đến 50, nếu cố gắng điều trị tốt, sống thêm bốn, 50 năm cũng không thành vấn đề.”
Du Ninh híp mắt: "Không phải ngươi còn muốn ép hắn làm việc đến năm, sáu mươi tuổi đấy chứ?”
Điền Đường lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Sao có thể là ép buộc chứ? Ta muốn hắn tỏa sáng thêm mà thôi.”
“Vậy Tô mỗ phải cảm ơn thần sứ đại nhân trước.”
Tô Tu Vĩnh không biết từ lúc nào, lại đứng ở phía sau của Điền Đường, lúc Điền Đường quay đầu lại, hắn đã yên lặng rồi rút một quyển sách từ trên bàn ra, lúc này mới xoay người rời đi.
Điền Đường trầm mặc rồi quay đầu nhìn Du Ninh.
Du Ninh buông tay: "Ta quên nói với ngươi, lúc ngươi không có ở đây, Tô lão sư nói muốn chiêm ngưỡng hào quang của ngươi, đặc biệt là muốn đem bàn làm việc của mình đặt ở bên cạnh chúng ta.”
Điền Đường đỡ trán: "Vậy thì tốt rồi, hình tượng này thực sự vỡ không còn một mảnh nào cả.”
Du Ninh liền bật cười, nhìn Tô Tu Vĩnh đã đi xa: "Nhưng nhìn bóng lưng của hắn, hình như đã trở nên thư thái hơn so với trước đây rồi.”
Điền Đường dứt khoát vò đầu bứt tai của mình: "Cứ như vậy đi, đúng rồi, thiếu chút nữa là quên, mọi người thúc giục ta đi bán thịt heo, heo nuôi ở trong căn cứ nuôi dưỡng cũng đã đủ rồi... Ta nghĩ xem, thịt heo có thể làm được món gì ngon, ừm... Thịt kho tàu, thịt xào, đậu hũ thịt băm, hay sườn heo…”
Du Ninh bước nhanh ra khỏi bàn, sau đó liền đẩy Điền Đường đi ra bên ngoài: "Ngươi đừng ở đó mà nói nữa, có thời gian còn không mau đi nấu ăn!"
“Vậy bài thi…” Điền Đường đã quay đầu lại.
“Có ít bài thi như vậy, chỉ cần chấm vài phút, ngươi mau đi làm việc của ngươi đi, chuyện bài thi cũng không cần ngươi phải xen vào.”
Du Ninh lập tức nói, nàng cũng nhanh chóng hối thúc Điền Đường đi làm chuyện liên quan đến thịt heo.
Điền Đường đã bật cười: “Vậy ta liền đi trước.”
Du Ninh: “Ngươi mau đi nhanh đi, mau đi nhanh!”

Từ khi căn cứ chăn nuôi xuất hiện cho đến nay cũng đã qua mấy tháng, nhưng hiện nay trấn Thần Linh cũng chỉ có thể cung cấp các loại thịt như là thịt gà và thịt vịt, còn lại đều là trứng, trứng gà và trứng vịt, cũng không phải là Điền Đường không muốn cung cấp các thịt khác, nhưng chủ yếu là do động vật muốn phát triển thì cần phải có thời gian, sinh sản cũng cần phải có thời gian.
Tất nhiên nàng cũng đã chờ đợi cho đến hiện tại.
Trong khoảng thời gian mà Điền Đường đi đến huyện Khê Lâm, động vật ở trong căn cứ chăn nuôi lại tăng lên, mỗi lần nếu chỉ bán ra một ít là cũng có thể đáp ứng được nhu cầu về thịt của một số cư dân
Nhóm đầu tiên, Điền Đường đã chọn ra mười con heo, sau đó nàng cũng sử dụng kỹ năng Bào Đinh để xử lý tốt toàn bộ chúng.
Ưu thế của kỹ năng Bào Đinh cũng là ở chỗ này, không cần nàng phải tự mình động thủ, chỉ cần sử dụng kỹ năng là có thể dễ dàng có được tất cả các loại thịt được phân loại tốt, thịt nạc, thịt ba chỉ, gan lợn, tim lợn, ruột lợn sớm nhất có thể,
Mười con heo, mỗi con heo nặng khoảng 350 cân, tổng cộng là có khoảng 3500 cân thịt heo.
Tuy nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng nếu căn cứ vào hơn 5̀000 cư dân của trấn Thần Linh để tiến hành phân phối, những phần thịt này nếu chia theo đầu người thì mỗi người cũng chỉ có thể nhận được chưa tới một cân thịt, còn chưa kể đến việc xương heo cũng sẽ chiếm rất nhiều.
Suy nghĩ một chút, Điền Đường vẫn quyết định sẽ giữ lại cho mình một con heo, còn lại nàng sẽ đặt hết ở thị trường giao dịch, giá niêm yết theo các bộ phận cũng sẽ khác nhau, đắt hơn một chút có thể lên tới 15 đồng cho một cân, rẻ hơn thì sẽ khoảng năm, sáu đồng cho một cân.
Giá cả như vậy, đối với những cư dân vừa mới tới trấn Thần Linh không lâu, trong tay cũng không có dư tiền giống như những tù binh kia, cũng có thể xem là một cái giá cao, nhưng đối với những người đã tới đây từ lâu, hoặc là những cư dân từ huyện Khê Lâm đến đây mà nói, quả thật cũng không tính là một cái giá quá đắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận