Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1292 -




“Không phải nói chiếm được những nơi đó chính là người của thành Thần Linh cùng Triệu Vương sao, làm sao chúng ta có binh lực để đoạt lại bây giờ?” Người bên cạnh cũng nhỏ giọng nói: “Nếu Vệ tướng quân vẫn còn ở đây thì tốt rồi, nếu như là Vệ tướng quân nhất định có thể bảo vệ cho kinh thành, bảo vệ cho những phủ thành đó.”
“Đúng thế, nếu như Vệ tướng quân còn ở đây thì kinh thành cũng không biến thành cái dáng vè này, đáng tiếc…”
“Còn không phải do mấy tên cẩu quan đó sao.”
Nói đến đây hai người nhìn nhau, đều rất rõ ràng sau đó sẽ là cái gì, người trong kinh thành đều biết Vệ gia trung thành, người duy nhất có khả năng đuổi nhà họ Vệ ra khỏi kinh thành cũng chính là cái vị cao cao tại thượng đó.
Bọn họ ở đây chẳng qua là nói về cẩu quan, cho dù có bị bắt thì cùng lắm chỉ bị nhốt mấy ngày nhưng nếu nhắc tới cái vị ngồi ở trên cao kia thì không chỉ đơn giản là bị nhốt mấy ngày thôi đâu.
Hai người ngồi xổm trong góc một lúc, nhìn nhóm hộ vệ đi tới đi lui, nhìn tới có người bị bắt hô to oan uổng, nhìn thấy có người sốt ruột hoảng hốt rời đi, cũng nhìn thấy có người giống như bọn họ trốn trong góc phòng nói chuyện, sau khi vô tình bắt gặp ánh mắt của bọn họ liền lặng lẽ rời đi.
Kinh thành nhìn có vẻ yên bình nhưng thực chất ai cũng biết, trạng thái hiện nay của kinh thành chẳng qua là bình yên trước cơn bão thôi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có đại quân xâm lược, trực tiếp chiếm lấy kinh thành.
Ở trong thế cục như vậy, không ai có thể giữ vững được tâm thái ổn định.
Lúc này trong hoàng cung.
Các quan viên tạm thời được triệu tập tới, đứng thành từng nhóm ba bốn người, sắc mặt ai nấy đều âu sầu, ai cũng không ngờ tới lúc trước bọn họ còn nghĩ cách thâu tóm thành Thần Linh nhưng chẳng qua mới ngắn ngủi mấy ngày trôi qua ngược lại bọn họ đã để mất hai phủ thành.
Bây giờ bọn họ đứng ở chỗ này trong lòng đều rất rõ ràng, ngoài mặt việc họ để mắt hai phủ thành dường như không có vấn đề gì lớn nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm cái thứ ba, thứ tư hay thậm chí cả kinh thành cũng đều lâm vào nguy hiểm, bọn họ giống như con kiến bị người khác niết trong tay, chỉ cần nhẹ nhàng niết cũng có thể chết ngay lập tức.
Chẳng ai biết được khi nào đối phương sẽ có thể đánh vào nhưng trừ bỏ ở bên ngoài chờ đợi, bọn họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Âm thanh bén nhọn từ xa truyền tới.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Sau ba lần hô vang vạn tuế, có thể nghe thấy tiếng bước chân hơi lộn xộn từ xa lại gần, với những người mẫn cảm với âm thanh hơn còn có thể nghe được tiếng bước chân mang theo vài phần nặng nề.
Tinh mắt qua dư quang ánh mắt nhìn thấy có vài bá tánhg nâng một cái ghế dựa lại đây, trong lúc ấy hoàn toàn không dám nhúc nhích, sau khi nâng đến chỗ gần nhất mới đặt người trên ghế dựa xuống, đặt cách một cái ghế dựa cách đó không xa.
Thực hiển nhiên, mọi thứ trước mắt đều không bình thường.
Nhưng cho dù là vậy cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn lên.
Người ngoài có lẽ không biết nhưng mấy đại thần bọn họ đều rất rõ ràng mấy ngày gần đây sức khỏe của hoàng đế càng ngày càng kém, lúc đầu chỉ là ho khan vài tiếng, tới sau đó cần phải có người đỡ mới có thể đi lại được, đến lúc này đây cần phải có người nâng qua.
Tất cả mọi người đều cho rằng hoàng đế nên đi nghỉ ngơi, ngay cả ngự y cũng nhiều lần ám chỉ hoàng đế cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, có lẽ có thể sống lâu hơn chút, nếu cứ tiếp tục vất vả như thế chỉ mau chóng tiêu hao tinh thần cùng thân thể của bản thân.
Tuy nhiên, hậu quả của việc khuyên nhủ đó là hoàng đế giám sát các vương công quý tộc trong kinh thành ngày càng chặt chẽ hơn, thậm chí còn giết chết hai vị con cháu hoàng thất có ý đồ thoát khỏi tầm kiểm soát.
Hoàng đế không tin tưởng bất cứ ai, cũng chẳng quan tâm ai hết, hắn chỉ quan tâm tới cái ngai vàng của bản thân, một khi có gió thổi có lay gì hắn sẽ lập tức cảnh giác, sau đó lập tức dập tắt tất cả những phiền toái này.
Từ hành động của hắn cũng để lộ ra một tin tức, trừ phi hắn chết đi, nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường lại ngôi vị hoàng đế này.
Cho dù có chết hắn cũng muốn chết bên trên cái ngai vàng ấy.
“Chúng ái khanh bình thân.” Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, chống một tay, bày ra bộ dáng có chút biếng nhác.
“Tạ ơn bệ hạ,” Các đại thần đứng dậy, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám dùng khóe mắt nhìn qua hoặc là vội vàng ngước mắt nhìn lên xem tình hình hiện giờ của hoàng đế, sợ rằng người ngu xuẩn nhất cũng có thể nhìn ra hiện giờ hoàng đế đã không còn khỏe mạnh nữa rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận