Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1424 -




Hắn biết rằng, mỗi lần cánh cửa này mở ra, đều là để đợi hắn.
Bước chân của Tần Dung Dật bỗng khựng lại, có chút do dự, nhưng sau đó vẫn đi vào trong.
Bà bà vẫn như những lần trước, ngồi trước cửa phơi nắng.
“Ngươi đến rồi à?” Bà bà nhẹ nhàng hỏi, cho dù tiếng bước chân của Tần Dung Dật rất nhỏ, nhưng bà ấy biết rằng người đến nhất định chính là Tần Dung Dật.
“Vâng,” Tần Dung Dật đáp lại, đi đến bên bà bà, “Bà bà, tôn nhi có chuyện muốn hỏi.”
Bà bà gật đầu: “Sớm muộn gì cũng sẽ hỏi thôi, chỉ có điều người đến sớm hơn ta nghĩ."
Tần Dung Dật mím môi, không hỏi bà bà tại sao bà ấy lại biết mình đến đây để hỏi, chỉ tiếp tục hỏi chuyện bản thân muốn hỏi mà thôi: “Bà bà, lúc đầu bà sớm đã biết sự tồn tại của nàng ấy, nên mới đến thôn Điền Gia có phải không?”
Bà bà mỉm cười: “Câu hỏi này của ngươi, bà bà cũng không dễ mà trả lời được, ngươi không biết, nàng ta trước đây chẳng qua chỉ là Điền Tam Nữ mà thôi, là nữ nhi thứ bảy của đại gia đình Điền gia kia, Điền gia bọn họ cả đời này chỉ có bảy nữ nhi, cuộc sống của nữ nhi thật sự không dễ dàng, nhưng mọi người đều nói như vậy, cũng chẳng có gì kì lạ."
Bà bà không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tần Dung Dật, chỉ nói một câu như vậy, nhưng ý nghĩa sâu xa cũng rất rõ ràng, Điền Đường và Điền Tam Nữ không giống nhau.
Tần Dung Dật ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi tay đầy nếp nhăn của bà bà: “Bà bà thật ra người vẫn có thể quay về.”
"Không về nữa." bà bà lắc đầu, “Bà bà ta đây, tình nguyện sống ở thôn sơn nhỏ cả đời này, cũng không cần ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại bị nốt trong nhà giam, đời người ngắn ngủi, ta muốn sống cuộc sống mà mình muốn, cho dù có cực khổ một chút, nhưng lòng ta không cảm thấy bị giam cầm, như vậy là đủ lắm rồi.”
Tần Dung Dật không nói gì thêm nữa.
Bà bà quay đầu nhìn hắn, nâng tay lên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của hắn: “Thiên hạ này là thiên hạ của bá tánh, không phải là thiên hạ của Tần gia, càng không phải là thiên hạ của ngươi, ngươi không cần phải gánh vác hết tất cả trách nhiệm của thiên hạ lên người mình, có lẽ sau khi ra ngoài trở về ngươi sẽ phát hiện, có người sẽ thích hợp với vị trí này hơn ngươi.”
Tần Dung Dật dở khóc dở cười: “Bà bà có phải là đang thiên vị không?”
“Ái chà, đã bị ngươi phát hiện rồi sao?” Bà bà mỉm cười nhìn hắn, “Ngươi đỡ ta dậy đi, bộ xương già này của ta cũng cần đi lại nhiều một chút, trước đây không hề cảm thấy, tuổi tác lớn rồi thì lại muốn sống thêm vài năm, khi ngươi đứng bên ngoài mà nhìn ngắm thiên hạ, sẽ thấy thiên hạ này sẽ càng lúc càng tốt đẹp, hoặc có lẽ ngươi sẽ cảm thấy như có chung một niềm vinh dự.”
Tần Dung Dật đỡ bà bà nhẹ nhàng đi dạo quanh sân, tuổi tác của bà ấy đã cao, không thể đi nhanh, chỉ có thể chậm rãi bước đi, cứ như vậy từng bước từng bước khiến cho trái tim của Tần Dung Dật dần dần yên bình trở lại.
Bà bà nắm chặt tay của Tần Dung Dật: “Ngươi nghĩ thế nào, làm thế nào, đều do một mình ngươi suy tính, do một mình ngươi quyết định, đời người này, cũng không biết sẽ phải trải qua những gì, khi ngươi đã đưa ra lựa chọn, nhưng lại không hối hận, thì đó là lựa chọn đúng đắn.”
Tần Dung Dật trịnh trọng gật đầu: “Ừm.”
Thời gian còn cách cuộc đặt cược ba năm còn rất lâu, nhưng có vài chuyện, không nên để đến khi gần đến lúc đó mới đưa ra quyết định.
Ánh nắng lúc này rất đẹp, nhưng cơ thể của bà bà lại có chút yếu, đi được một lúc đã thấy mệt rồi, sau khi đỡ bà bà vào trong nghĩ ngơi, hắn vừa ra khỏi biệt viện thì đã gặp Yến Mãn trước cửa.
“Có chuyện gì?”
Yến Mãn gập người: “Bệ hạ, thành Thần Linh truyền tin đến, thần sứ hi vọng có thể cùng bệ hạ hợp tác, tu sửa đê điều.”
“Tu sửa đê điều?” Tần Dung Dật cau mày, “Chuyện của thế gia vừa được giải quyết xong, nàng ấy liền nghĩ đến chuyện tu sửa đê điều, trong đầu nàng ấy ngoại trừ chuyện tu sửa xây dựng ra, thì không còn chuyện gì khác à?”
Yến Mãn kinh ngạc, vô thức đáp: “Chuyện này…. Nghe nói vị thần sứ này từ lúc vừa xuất hiện ở thành Thần Linh, vẫn luôn sửa đường, xây cầu, xây dựng công xưởng, thành lập trường học…”
Sau khi nói xong, hắn cẩn thận nhìn về phía Tần Dung Dật, không biết tại sao ngài ấy lại có câu hỏi như vậy.
Dù gì bọn họ cũng là lần đầu tiên biết được tác phong làm việc của Điền Đường
“Bỏ đi,” Tần Dung Dật thở dài, “Nếu nàng ta đã muốn xây, thì sai người toàn lực phối hợp đi, nàng ta cần gì, thì nếu có thể cung cấp được thì hãy cung cấp hết cho nàng ta.”
“Đưa hết sao? Vậy lỡ như….” Yến Mãn hoài nghi.
Tần Dung Dật gật đầu: “Sẽ không có lỡ như.”
Yến Mãn giật mình, nghĩ đến một khả năng nào đó ngẩng đầu lên nhìn Tần Dung Dật, thử dò xét xem liệu trên mặt hắn có thể nhìn ra quyết định của hắn
Tần Dung Dật nhìn hắn, cũng không nói gì thêm: “Đi đi.”
Yến Mãn gập người xuống: “Vâng.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận