Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 581 -




Lâu Đồng Nghĩa liếc hắn một cái: “Nghe nói trước đây Triệu đại nhân…”
Triệu Đồ đột nhiên đứng bật dậy: “Bản quan đột nhiên nhớ ra vẫn còn việc phải làm, không thể trò chuyện cùng mọi người nữa, Từ lão gia ngươi cũng nên viết một lá thư cho Văn đại nhân đi, báo cho hắn về việc sửa đường, cũng để hắn biết chúng ta vẫn thực sự nghiêm túc làm việc.”
Nói xong Triệu Đồ chắp tay sau lưng rời đi.
Lâu Đồng Nghĩa còn muốn nói thêm, đột nhiên bắt gặp ánh mắt Từ Triết, cũng đứng dậy: “Suýt quên hai người các ngươi là cùng một bọn, ôi, sao ta lại không có một sư gia có thể làm của quân sư thần sứ đại nhân cơ chứ, ta vẫn còn việc phải làm, tạm biệt.”
Lâu Đồng Nghĩa nói xong liền rời đi, tốc độ cũng không chậm hơn so với Triệu Đồ.
Mặc dù lúc đầu hắn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu khi nghĩ đến việc “sửa đường khu an toàn”, chủ yếu là do lúc đầu hắn không thật sự để ý, cho dù cấp dưới báo báo hắn cũng không để tâm chút nào.
Nhưng nghĩ lại thì đây cũng là chuyện tốt.
Nếu như hắn không phản ứng lại thì cũng không có được cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.
Nói cách khác, cuộc sống tốt đẹp của hắn và bá tánh huyện Dương Nam hiện giờ là dựa vào sự vô tri vô giác cùng sự ngu ngốc của hắn.
Nghĩ theo cách này khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đặc biệt là khi hắn nghĩ tới cái hố lớn “sửa đường” tiếp đó sẽ rơi vào người tự cho là mình thông minh như Văn Bình, hắn càng vui sướng hơn, thậm chí còn gấp không chờ nổi muốn xem phản ứng của Văn Bình khi biết được sự thật, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Lá thư của Từ Triết nhanh chóng được đưa tới tay Văn Bình.
Tự mình sửa đường là chuyện tốt, càng huống chi là do huyện Dương Nam tự bỏ tiền ra, dù có là Văn Bình cũng trăm triệu lần không thể không đồng ý.
Thư hồi âm của phủ Lâm xuân rất nhanh đã tới huyện Dương Nam, trong thư Văn Bình cũng đề nghị sửa chữa đường, nhất định phải sửa cho tốt, nhất là sau này Tề Duệ Đạt phải tiếp quản huyện Dương Nam, còn không bằng để Lâu Đồng Nghĩa làm kẻ ác bắt dân sửa đường, đợi tới khi Tề Duệ Đạt tiếp quản, hắn có thể lợi dụng cơ hội này để chiếm được lòng tin của bá tánh.
Ý trong thư là muốn Tề Duệ Đạt lệnh cho Lâu Đồng Nghĩa đi tuyển “lao dịch”, lực dịch, tạp dịch, quân dịch, chỉ cần không ràng buộc đều gọi là lao dịch.
“Văn đại nhân đúng là một người giỏi tính toán.”
Trong doanh trại phủ Lâm Xuân, Thạch Hùng ném bức thư được đưa tới sang một bên.
Lý Nhị Trụ nhặt lên xem, không nhịn được cười: “Phương pháp này tốt thật, trước để Lâu Đồng Nghĩa tuyển lao dịch để bọn họ sửa đường cho tốt, khiến cho bá tánh phẫn nộ, tới khi Tề Duệ Đạt tiếp nhận chẳng phải vô duyên vô cớ được nhận công lao, còn có thể khiến bá tánh mang ơn đội nghĩa với hắn.”
“Ha!” Thạch Hùng cười khẩy, “Ta còn nghĩ Văn Bình thật lòng đứng về phía bá tánh mà suy xét vấn đề.”
“Cha, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Thạch Vĩ Minh không nhịn được nói: “Bá tánh đã rất khổ sở rồi, nếu còn bắt họ đi lao dịch, chẳng phải là…”
Thạch Hùng liếc hắn một cái, đột nhiên đứng dậy nhìn hắn: “Nhi tử, ngươi rốt cuộc có phải con ruột của cha không vậy? Cha ngươi thông minh như thế tại sao lại sinh ra đứa con trai ngốc nghếch thế này?”
Thạch Vĩ Minh mờ mịt nhìn hắn.
Lý Nhị Trụ nở nụ cười: “Thạch đại nhân đừng tức giận, ta nghĩ Vĩ Minh chỉ là không biết tình thế đã xoay chuyển, chẳng qua ngươi có thể phái Vĩ Minh đi trấn Thần Linh học hỏi, học nhiều rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ những thứ này, tuổi tác hắn còn nhỏ, hiện tại học hỏi vẫn kịp.”
Thân phận của Lý Nhị Trụ đã bại lộ từ sớm, nhưng về vấn đề trường học Thạch Hùng vẫn không quá hiểu biết.
Hiện tại nghe hắn nói chuyện trường học, Thạch Hùng không khỏi nhìn hắn: “Ngươi đã từng đi học?”
“Trước đây chưa từng,” Lý Nhị Trụ bình tĩnh nói, “Tận đến sau khi tới trấn Thần Linh ta mới bắt đầu đọc sách viết chữ, không chỉ riêng ta mà tất cả bá tánh ở trấn Thần Linh đều phải đi học.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận