Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 970 -




Lỗ Anh nhíu mày: "Thần sứ đại nhân không ra lệnh làm vậy, có phải nóng vội quá rồi hay không?"
Lý Nhị Trụ suy tư một lát, hồi lâu sau còn ngẩng đầu lên: "Trước hết cứ để Thạch tướng quân và Vệ tướng quân động thủ trước, từ đó hấp dẫn sự chú ý của binh mã dưới tay An vương, rồi chúng ta động thủ lần nữa, phủ Ninh Kỵ gần thành Thần Linh, chiếm lấy phủ Ninh Kỵ sẽ chỉ là chuyện sớm muộn, thay vì chờ đợi tiếp, chi bằng lập tức xuất kích, có lẽ sẽ đem lại hiệu quả bất ngờ."
"Nhưng chúng ta chỉ có 500 người, chỉ dựa vào số người này, mà muốn đánh hạ được phủ Ninh Kỵ, chỉ sợ không thể giữ chặt phủ Ninh Kỵ" Lỗ Anh thấp giọng khuyên nhủ, "Ta biết rõ ngươi một lòng muốn nhanh chóng chiếm được phủ Ninh Kỵ, nhưng ngươi cũng phải biết tình huống của thành Thần Linh tình huống không bình thường, dù cho chúng ta có thể dùng năm trăm người chiếm được phủ Ninh Kỵ, nhưng không có khu an toàn bảo hộ, như thế chắc chắn sẽ xảy ra thương vong."
"Nếu chiến tranh nổ ra, thương vong là điều không thể tránh khỏi..." Lý Nhị Trụ buột miệng thốt ra.
"Ngươi phải hiểu rõ. " Lỗ Anh nghiêm túc nhìn hắn, "Ngươi chưa trải qua chiến tranh bao giờ, không biết được sự tàn khốc của chiến tranh, nhưng ta đã từng tự mình trải qua rồi, ngươi có thể tưởng tượng nổi các huynh đệ sớm chiều cạnh bên, từng người một biến mất ngay trước mặt ngươi không? Lý Nhị Trụ, chiến tranh không phải trò đùa, một khi trận chiến diễn ra, lập tức càng không thể vãn hồi, ngươi nói không sai, đúng là chúng ta có thể dựa vào năm trăm người chiếm lấy phủ Ninh Kỵ, nhưng sau đó thì sao, những thương vong sau đó ngươi có thể gánh chịu nổi không?"
Lý Nhị Trụ há to miệng, nhỏ giọng đáp: "Nhưng lần này là cơ hội rất tốt."
"Ta biết rõ lần này là cơ hội tốt, nhưng nếu như cơ hội như vậy rơi vào sinh mệnh bá tánh, thì ta không muốn có cơ hội này, hoặc là có khả năng ngươi sẽ thấy ta chết ngay trước mặt ngươi." Lỗ Anh thẳng tắp nhìn vào Lý Nhị Trụ, không còn giống lúc thường hay đùa giơn, mà là dùng thái độ vô cùng nghiêm túc đối mặt.
Lý Nhị Trụ cắn chặt răng.
"Trong khoảng thời gian này ngươi đã nhìn thấy gì?" Lỗ Anh hỏi, "Trong khoảng thời gian đi theo Cố thích ở phủ Ninh Kỵ, có phải ngươi đã nghe được việc gì rồi đúng không?"
Lý Nhĩ Trúc ngẩng đầu lên: “Nhanh chóng chiếm lấy phủ Ninh Kỵ, và hạ tất cả những nơi nắm giữ thế lực của triều đình, để cho bá tánh sớm ngày sống yên lành không tốt sao?”
"Điều đó có nghĩa là hy sinh mạng sống của các thành viên trong vệ đội?" Lỗ Anh hỏi, "Mệnh của bá tánh là mệnh, mệnh của đội viên đội vệ binh thì không phải mệnh hay sao? Ta biết ngươi luôn thích cuộc sống có kích thích, thích chiến tranh, nhưng nhiều lúc, chiến tranh không thể giải quyết được tất cả, ít nhất là trong chuyện này, ta không thể đồng ý để ngươi làm vậy."
Từ khi theo Lỗ Anh đến thành Thần Linh, hai người hầu như một mực sớm chiều ở chung, hầu hết ý kiến của bọn hắn luôn đồng nhất, hơn nữa Lỗ Anh còn rất ít khi xung đột với người khác, dù là ngẫu nhiên có một chút ý kiến thiên hướng, thì bọn hắn cũng sẽ không vì vậy mà xảy ra tranh chấp.
Hơn nữa, trên danh nghĩa thì Lý Nhị Trụ đúng là thượng quan của Lỗ Anh, mệnh lệnh của thượng quan, hạ quan dĩ nhiên phải tuân theo.
Nhưng lúc này đây, lần đầu tiên Lỗ Anh không đứng về cùng một phía với Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ quay đầu lại, ngồi xổm xuống đất: "Ngươi cũng không biết cuộc sống của những người bình thường như chúng ta là như thế nào, nếu như lúc đầu không trấn Phong Thu, có lẽ bây giờ ta đã sớm chết đi rồi, không phải chết do đói, mà chết do con đường tuyệt vọng phía trước, không phải chỉ có bá tánh ở tầng lớp thấp nhất như chúng ta mới cần được cứu, ngoại trừ thành Thần Linh, thì không còn nơi nào khác đặt tính mạng của bá tánh ở trong lòng."
Lỗ Anh ngơ ngác một lúc, không nghĩ tới Lý Nhị Trụ sẽ nói như vậy.
"Ta cũng không phải là không quan tâm đến tính mạng đội viên vệ đội, nhưng vì dù bọn hắn có chết trận, thì ít nhất người thân của bọn hắn vẫn có thể tiếp tục sống những ngày tháng tốt lành tại thành Thần Linh, thế nhưng một khi những người đó xảy ra chuyện, sẽ kéo gia đình của họ vào chỗ chết, bây giờ phủ Ninh Kỵ bị hạ, ít nhất những người ở phủ Ninh Kỵ có thể sống một cuộc sống bình thường."

Bạn cần đăng nhập để bình luận