Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1048 -




Cho đến lúc này, Lâm Thành Phúc một mực đứng ở một bên không lên tiếng bắt đầu nói chuyện: “Chúng ta phải cho Hạ Tùng Dương hiểu rõ càng nhiều tin tức liên quan đến thành Thần Linh, hắn biết càng nhiều tin tức, tự nhiên sẽ càng tham lam, đến lúc đó cho dù hắn không muốn tùy tiện ra tay, người sau lưng hắn cũng sẽ đẩy hắn, để cho hắn động thủ.”
“A…” Lý Nhị Trụ hoảng sợ, “Nếu ngươi không nói lời nào ta cũng không biết ngươi đứng ở bên kia.”
Lâm Thành Phúc thản nhiên nhìn hắn: “Ta cũng không mong ngươi có thể giấu quá nhiều thứ trong đầu.”
Lý Nhị Trụ nắm chặt tay, quơ quơ về phía Lâm Thành Phúc đang đứng ở xa xa: “Mẹ nó, có một đoạn thời gian không gặp, thế nào mà lúc ngươi nói chuyện vẫn khiến người ta tức giận như thế chứ?”
Lâm Thành Phúc nhìn băng gạc trên cổ hắn: “Cái nơ bướm buộc trên cổ ngươi rất đẹp.”
“Mẹ nó, không cho phép nói nơ bướm, lát nữa Bạch lão đại phu đi rồi, ta nhất định sẽ gỡ nó đi!”
Bạch Quán Chúng ngồi ở một bên trên ghế nghỉ ngơi, nghe được lời của hắn ngẩng đầu: “Không có việc gì, tháo ra thì vẫn có thể buộc lại, có cơ hội ở trước mặt mọi người buộc cho ngươi một cái nơ bướm.”
Lý Nhị Trụ: …
Lâm Thành Phúc nhìn hắn: “Cho nên ngươi đang tức giận cái gì?”
Lý Nhị Trụ không chút nghĩ ngợi liền thốt ra: “Nơ bướm!”
“Xem đi.” Lâm Thành Phúc buông tay, “Ngươi cũng không thông minh, trong đầu chỉ có thể giấu mấy thứ như vậy.”
Lý Nhị Trụ bối rối một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước: “Không phải, lúc trước ta rõ ràng nói tức giận bởi vì cách nói chuyện của ngươi, ngươi nói chuyện cái nơ bướm trên cổ ta cũng khiến cho ta cảm thấy tức giận với cách nói chuyện của ngươi, đều là tức giận giống nhau, có quan hệ gì với thông minh chứ?”
Lâm Thành Phúc nở nụ cười: “Vậy ngươi nói xem lúc trước ta đã nói chuyện gì quan trọng không?”
Lý Nhị Trụ cười lạnh: “Nơ bướm, cùng với lúc ngươi nói chuyện rất tức giận!”
Hắn vừa mới nói xong, cuối cùng Thạch Hùng bên cạnh cười ra tiếng: “Hiện tại rốt cuộc thì ta cũng biết vì sao có người nói quan hệ hai người không tốt lắm, chiếu theo phương thức ở chung như vậy, thật sự không cãi nhau cũng khó.”
Ngô Tu Kiệt cũng cười theo, cười xong còn xin lỗi: “Thật có lỗi, ta không phải cố ý cười, chỉ là thật sự không nhịn được, ta thấy bình thường ngươi cũng rất thông minh, sao lúc này đầu óc không hoạt động?”
Lý Nhị Trụ nhíu mày, ánh mắt đảo qua trên người hai người, nhanh chóng rơi vào trên người Điền Đường: “Thần sứ đại nhân, ngươi phải làm chủ cho ta, đây có được tính là công kích thân nhân hay không?”
Điền Đường cúi đầu, cũng cười nói: “Lâm Thành Phúc hỏi là 'chuyện quan trọng', lúc này 'chuyện quan trọng' của chúng ta đương nhiên là về Hạ Tùng Dương, trừ chuyện đó ra những thứ khác đều chỉ là đùa giỡn, hắn cố ý dẫn ngươi đi một vòng rồi trở về, đại khái là vì chứng minh kết luận lúc trước của hắn đối với ngươi.”
Lý Nhị Trụ theo bản năng hỏi, mới vừa hỏi ra khỏi miệng, liền nhìn thấy biểu cảm cười như không cười của mọi người, rốt cục não động, chần chờ nhìn về phía Lâm Thành Phúc, “Ngươi đi vòng một vòng lớn như vậy, chính là muốn chứng minh đầu óc của ta không cất được quá nhiều chuyện?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lâm Thành Phúc cười hỏi ngược lại.
Lý Nhị Trụ nắm chặt tay chỉ vào Lâm Thành Phúc: “Chúng ta trở về nói chuyện Hạ Tùng Dương, dù sao đơn giản chính là phải nói cho hắn biết thành Thần Linh chúng ta rất tốt, hắn biết càng rõ ràng, tham lam trong lòng sẽ càng sâu, đến lúc đó hắn tự nhiên sẽ dẫn người đánh tới, nhưng chúng ta phải làm như thế nào mới có thể để cho Hạ Tùng Dương hiểu rõ thành Thần Linh đây? Cũng không thể để hắn tự mình vào một chuyến chứ? Ta cũng không phải là sợ hắn tiến vào thương tổn bá tánh thành Thần Linh,mà là sợ sau khi hắn tiến vào liền không đi được, người khác thì còn được, còn hắn, ta thật đúng là không hy vọng đời này hắn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”
“Sự hấp dẫn lớn nhất của thành Thần Linh đối với Hạ Tùng Dương mà nói chính là ‘Thần Linh’, nếu có thứ gì chứng minh Thần Linh thật sự tồn tại, có lẽ hắn sẽ tin tưởng không nghi ngờ với chuyện này.” Thạch Hùng nói, quay đầu nhìn Điền Đường.
Điền Đường gật đầu, trong đầu lọc ra xem rốt cuộc thứ gì có thể đại biểu cho ‘Thần Linh’ nhất.
Lý Nhị Trụ cũng đang suy nghĩ, nhưng lúc suy nghĩ cũng không trầm mặc, mà là vừa nghĩ vừa nói: “Cái gì tốt hơn? Khu an toàn? Cái này khẳng định không được, thị trường giao dịch cũng không được, ngoài hai cái này thì là…xe đạp?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận