Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 369 -




Hy vọng huyện Khê Lâm có thể trở thành nơi đặc biệt nhất trong thiên hạ này.
Hắn làm được, hắn quả thật có thể giúp dân chúng của huyện Khê Lâm sống rất tốt, nhưng hắn lại ngăn cản tất cả những lưu dân ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.
Từ Triết tiến lên một bước, hắn nói: "Đại nhân..."
"Ta không hề làm sai." Triệu Đồ quay đầu, nhìn thẳng vào Từ Triết. "Tất cả những việc làm trong quá khứ, ta đều không hề làm sai, ta chẳng qua cũng chỉ là huyện lệnh của huyện Khê Lâm, là quan phụ mẫu của huyện Khê Lâm, những người khác đều có quan hệ gì với ta? Những lưu dân kia, rõ ràng bọn họ không hề thuộc về nơi này, dựa vào cái gì lại chạy tới huyện Khê Lâm để gây họa? Chuyện ngoài cửa thành này, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận!”
Từ Triết đang muốn nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên liền truyền đến thanh âm trong trẻo.
"Triệu đại nhân nhiều năm như vậy đều có thể giữ được lòng mình như vậy, quả thực cũng rất lợi hại."
Trong nháy mắt Từ Triết liền có thể nghe ra thanh âm của đối phương, trong lòng hắn liền lo sợ và bất an, khi Điền Đường đi vào cửa, Từ Triết liền trực tiếp quỳ xuống: “Thần sứ đại nhân, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không có dị tâm.”
“Ta không có ý định trách ngươi, ngươi mau đứng lên đi.”
Điền Đường nhìn Từ Triết, cái khác không nói, chỉ nhìn độ trung thành của Từ Triết là biết hắn không hề có dị tâm.
"Hôm nay ta nhất thời nổi hứng, nên cố ý tới gặp Triệu đại nhân, không nghĩ tới ngươi ở bên trong, nên ta liền đứng ở cửa trong chốc lát."
Từ Triết cúi đầu: "Thần sứ đại nhân, mặc dù Triệu đại nhân đã từng xua đuổi rất nhiều lưu dân, nhưng hắn cũng là vì dân chúng của huyện Khê Lâm huyện mà suy nghĩ, tội không đáng chết, cầu xin Thần sứ đại nhân tha cho Triệu đại nhân một con đường sống."
"Ngươi ngược lại rất trung thành."
Điền Đường thở dài, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn Triệu Đồ, "Từ sư gia vẫn luôn trung thành phụ tá Triệu đại nhân nhiều năm như vậy, bây giờ còn cố ý cầu xin tha thứ cho Triệu đại nhân, lúc trước Triệu đại nhân lại nói Từ sư gia là tay sai, sợ là đã tổn thương đến lòng của Từ sư gia."
Triệu Đồ hừ lạnh: "Một kẻ phụ tá cho hai chủ như hắn, thì cần gì phải nhiều lời như vậy?"
“Thực ra ta cũng có thể hiểu được nguyên nhân vì sao Triệu đại nhân cho dù có chết cũng không muốn cho lưu dân tiến vào huyện Khê Lâm, một khi mở cửa thành, lưu dân liền tràn vào, mặc dù nhóm lưu dân có thể bình yên vô sự, nhưng đến lúc đó người bị thương chỉ sợ là những dân chúng của huyện Khê Lâm, lòng người lương thiện, cũng toan tính mọi chuyện vô cùng hại, một mực dùng thiện tâm để đối đãi với người khác, sợ hại đến người khác cũng như là hại đến chính mình.”
Lúc ấy Triệu Đồ dẫn người đến trấn Phong Thu, nhất định là vì muốn cướp đoạt công thức xà phòng, đây cũng chính là điều khiến Điền Đường cảm thấy vô cùng bất mãn.
Nhưng hành động của Triệu Đồ ở huyện Khê Lâm cũng không hoàn toàn là vì hắn xấu xa.
Nếu Triệu Đồ là một người xấu xa chuyên gây ra những chuyện ác, Điền Đường sẽ tuyệt đối không do dự hết lần này tới lần khác.
Triệu Đồ cũng không phải hoàn toàn là người xấu, trong thời thế loạn lạc đến như vậy, hắn có thể làm cho dân chúng của huyện Khê Lâm trải qua một cuộc sống bình thường đã thực sự vô cùng hao tâm vất vả, lại để cho hắn tiếp nhận những lưu dân, chỉ sợ ngay cả huyện Khê Lâm cũng phải trở thành nơi bị ảnh hưởng.
Điền Đường nói xong, Triệu Đồ cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng nàng: "Ngươi quả nhiên không giống với người bình thường, cũng không trách Từ Triết lại nguyện ý cam tâm tình nguyện đi theo ngươi."
Điền Đường mỉm cười: "Triệu đại nhân bây giờ còn có suy nghĩ giống với trong quá khứ hay sao? Thiên hạ này loạn lạc đã lâu, bá tánh cũng lang bạc rất lâu, chịu rất nhiều đau khổ, lúc này cũng nên trả lại cho thiên hạ này sự yên bình và thịnh thế."
Triệu Đồ híp mắt: "Cô nương thực sự có dã tâm không nhỏ."
"Không phải dã tâm của ta lớn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận