Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1413 -




“Ngươi nói như vậy là sai rồi, binh pháp có câu ‘binh giả, quỷ cũng chịu’, nếu binh pháp có thể dễ dàng đoán được, vậy còn hữu dụng sao?” Lý Nhị Trụ hừ lạnh nói, “Ta thấy ngươi còn phải học tập chúng ta nhiều, người như ngươi mà gặp ở trên chiến trường. ta có thể cân một lúc mấy tên.”
“Nói dối.”
“Thử là biết.”
“Thử thì thử, ai sợ ai?”
Hai người nói chuyện, càng lúc càng đi xa, Điền Đường và Tần Dung Dật vẫn nhìn hai người rời đi, sau đó mới đồng thời nhìn về phía đối phương.
“Lấy năng lực tiểu điện hạ, thế mà cho tới bây giờ vẫn chỉ có một vị tướng quân như Yến tướng quân thôi sao?” Điền Đường nhìn Tần Dung Dật.
“Đối mặt với thành Thần Linh , đừng nói là một Yến Mãn, cho dù là mười Yến Mãn cũng không thể đối phó,” Tần Dung Dật nhẹ nhàng nói, “Sự tồn tại của thành Thần Linh đã không phải điều mà phàm nhân có thể đối phó. Tướng quân đối chiến với nhau, lực chiến có thể tương đương nhau cũng có thể chênh lệch hơn nhau. Nhưng đối với thành Thần Linh như vậy, tướng quân cho dù có mạnh mẽ, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá.”
Điền Đường cười: “Đây cũng là nguyên nhân ta không chủ động tiến công.”
Nàng dẫn theo Tần Dung Dật đi thẳng đến văn phòng nàng, sau khi hai người đều ngồi xuống có người bưng nước lên.
Điền Đường nhìn Tần Dung Dật: “Kỳ thật, hiện tại lý tưởng chúng ta hẳn là giống nhau. Ta muốn thiên hạ này, ngươi cũng muốn thiên hạ này, đồng thời chúng ta cũng đều hy vọng bá tánh trong thiên hạ có thể có cuộc sống hạnh phúc.”
"Thành Thần Linh có tư cách nói như vậy.” Tần Dung Dật gật đầu.
Điền Đường bật cười: “Ngươi và ta giống nhau, đều có thể thấy rõ thế cục hiện tại. Nhưng không ai nguyện ý chắp tay nhường ra nửa giang sơn, nhưng thiên hạ này tách tách nhập nhập, triều đại thay đổi, thì triều đại khác lên cũng là hợp tình hợp lý. Thiên hạ của Tần gia các ngươi từ lúc bắt đầu cũng đã ba phần dần tan rã.”
Tần Dung Dật nhìn nàng: “Không có gì là tuyệt đối, một thiên hạ có thể đổi mới triều đại, cũng có thể trở về chủ cũ, chỉ là xem ai mạnh hơn một chút. Cái gọi là ý trời, thiên hướng cũng không phải là không thể thay đổi.”
“Nhưng hôm nay ý trời đang đứng ở phía ta.” Điền Đường buông tay.
Hai người cũng có ý tưởng của riêng mình. Thứ bọn họ muốn không chỉ một phương thiên hạ của chính mình mà cũng hy vọng có thể lấy được thiên hạ của đối phương. Mà cuộc nói chuyện như vậy lại xuất hiện trong một văn phòng nhỏ.
Thiên hạ phân tranh, tất nhiên không thể dựa vào thương lượng là có thể giải quyết được. Nhưng chính lúc này, chính là lần đầu tiên bọn họ va chạm chính diện.
Từ lâu Điền Đường đã biết rằng Tần Dung Dật rất thông minh, từ lúc tên tuổi của “tiểu điện hạ” này truyền ra, nàng biết ngay người này rất khó đối phó, cho nên nàng sẽ không dùng phép khích tướng như trước kia, bởi vì nàng biết, cái gọi là phép khích tướng đối với người thông minh chân chính sẽ vô dụng.
Người thông minh sẽ chỉ chui vào cái bẫy mà họ muốn chui vào. Nếu đột nhiên hắn không muốn chui vào cho dì nói toạc trời hắn cũng sẽ không tới gần nửa bước.
Tần Dung Dật cũng ý thức được khoảng cách giữa hai người hơi xa, cho nên hắn chủ động lại gần.
Trong khoảng thời gian gần một năm trở lại đây, hai người trao đổi thư tín không chỉ một lần. Ở trong thư tín, Tần Dung Dật cảm giác được Điền Đường là một người ôn hòa, là ấm áp. Nhưng hiện giờ gặp mặt trực tiếp, hắn mới phát hiện ra đáy mắt người này có sự kiên nghị ẩn dấu mà người thường không thể thấy được.
Nàng có kiên trì và có chủ kiến riêng của mình. Nếu người khác không chạm vào điểm mấu chốt của nàng. Hắn sẽ cảm thấy như được ngâm mình trong gió xuân, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của nàng, không ai có thể lấy được thứ gì trong tay nàng.
Tần Dung Dật ngước mắt nhìn Điền Đường, trịnh trọng nói: “Ý trời vĩnh viễn đứng về phía bá tánh.”
Điền Đường cười, gật gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, ý trời đứng ở phía bá tánh. Cho nên cả đời này ta sẽ cùng bá tánh đứng chung một chỗ, tiểu điện hạ có dám đánh cược một phen được không?”
“Ồ?” Tần Dung Dật ngước mắt.
“Chúng ta lấy hạn là ba năm,” Điền Đường vươn bàn tay ra, “Trong ba năm này, ta có thể cho phương nam và phương bắc được duy trì hưởng những đãi ngộ ngang nhau. Thứ trong thành Thần Linh có, các ngươi cũng sẽ có. Các chính sách liên quan có thể lấy nơi đó của làm chủ. Khoảng cách giữa nam bắc rất xa, ưu thế ở phía nam vốn lớn hơn một chút, mà phương bắc chính là nơi của ta, đây là ưu thế thành Thần Linh. Nếu năm năm sau, phía nam vẫn thua về phương diện xây dựng thì ta thắng, mong tiểu điện hạ chủ động nhường ra nửa giang sơn. Nếu là ta thua, ta cũng sẽ chủ động nhường quyền quản lý thành Thần Linh ra, không biết tiểu điện hạ có dám đánh cược hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận