Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 782 -




Ánh mắt của Lý Nhị Trụ và Vương Trường cùng đối diện nhau, trong ánh mắt hai người đều mang theo vài ý cười.
Vương Trường chủ động mở miệng: “Đại nhân, La quản sự nói rất đúng, trước mắt thời tiết rét lạnh, đại nhân cũng nên tìm nơi nào ấm áp nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, nhưng ta xác thật không thể bỏ người nơi này được, đại nhân để La quản dẫn đi nghỉ ngơi đi, thuộc hạ sẽ trông coi kỹ càng, tuyệt không sẽ để xảy ra.”
Sau khi nói xong, Vương Trường nghiêm trang mà quay đầu đi, không có quay đầu nhìn hai người.
La Điền Phú khon lưng, cười với Lý Nhị Trụ: “Đại nhân, mời bên này.”
Lý Nhị Trụ bình tĩnh gật đầu, đi theo La Điền Phú đi ra một chỗ khác.
Xung quanh trước núi, có mấy gian phòng nhỏ, từ bên ngoài xem cũng không được tốt cho lắm, giống như chỉ là nhà tranh bình thường, Lý Nhị Trụ đi theo La Điền Phú đi vào rồi sau đó mới phát hiện, bên trong thế nhưng có thứ kỳ lạ.
Cũng không phải nơi này tráng lệ, chỉ là tổng thể tình hình bên ngoài với bên trong cũng không tương đồng, đi vào trong nhà ở còn rất ấm áp.
Sau khi hai người vào nhà, rất nhanh liền có người đem một mâm bàn thức ăn đưa lên tới, đặt trên bàn cơm ở chính sảnh.
“Ngươi còn chuẩn bị cơm canh sao?” Lý Nhị Trụ đi đến, tùy ý nhìn thoáng qua, thì thấy được trên bàn tràn đầy gà vịt thịt cá, trình độ phong phú hoàn toàn không kém gì so với trấm Thần Linh.
“Đại nhân đã tới, tự nhiên phải chuẩn bị đồ ăn thật tốt.” La Điền Phú nghiêm túc nói, dư quang ánh mắt nhìn sắc mặt của Lý Nhị Trụ, một khi sắc mặt Lý Nhị Trụ có chút biến hóa nào, hắn cũng có thể lập tức đối phó.
Lý Nhị Trụ “Ừm” một tiếng, bình tĩnh ngồi ở cái bàn bên, cũng không cùng La Điền Phú chào hỏi, trực tiếp cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt, ăn được một lát, sau đó mới cùng La Điền Phú nói chuyện: “Ngươi chuẩn bị không tệ, có dụng tâm.”
La Điền Phú thấy Lý Nhị Trụ tiếp nhận không hề chướng ngại, trong lòng ít nhiều có chút tự tin, vội vàng đi đến bên cạnh Lý Nhị Trụ: “Đại nhân thích thì tốt, đại nhân nguyện ý ăn, là sự công nhận lớn nhất đối với thuộc hạ.”
Lý Nhị Trụ không có đáp lời, dùng chiếc đũa gắp từng miếng đồ ăn, sau một lúc lâu, hắn đem chiếc đũa trong tay buông xuống, cầm lấy cái khăn trên bàn xoa xoa miệng, tùy ý ném ở một bên.
“La Điền Phú?”
“Có thuộc hạ.” La Điền Phú lập tức khom người đáp.
Lý Nhị Trụ giương mắt: “Một tòa khu mỏ lớn như vậy, chỉ là thức ăn không tệ sao?”
La Điền Phú nghiêm túc nhìn Lý Nhị Trụ, cắn răng nói: “Đại nhân, thuộc hạ là vì nghênh đón đại nhân, mới chuẩn bị riêng một bàn thức ăn này, quặng sắt trước núi là của Quận chúa Minh Tâm, thuộc hạ làm sao dám không biết đồ vật của ai?”
Lý Nhị Trụ nhếch bắt chéo chân: “Hiện giờ quặng sắt trước núi này là của chủ tử nhà ta, lần này chủ tử nhà ta để ta tới quản, nên nói cái gì không nên nói cái gì, phải xem thành ý của ngươi, đối với người như ngươi, ta đã gặp qua rất nhiều, một đám đều tự xưng là chính nghĩa, nhưng thật ra sau lưng không biết che giấu cái gì.
La Điền Phú cười khổ: “Đại nhân, cái này... Thuộc hạ thật sự không biết đại nhân đang nói cái gì.”
“Ngươi không biết cũng không sao, ta phiền nhất là loại người như ngươi, cứ thích quanh co lòng vòng, không thú vị.” Lý Nhị Trụ đứng dậy, “Ta chỉ tùy tiện ăn của ngươi một bữa cơm, thứ này... ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi.”
La Điền Phú còn muốn giãy giụa, thấy người của Lý Nhị Trụ đã tới rồi cửa, sợ hắn thật đi cáo trạng, vội vàng tiến lên bắt lấy cánh tay hắn: “Đại nhân, ngài bớt giận, bớt giận, tiểu nhân thật không có tài cán gì, thật sự chỉ có một chút đồ này mà thôi, cầu xin đại nhân rộng lượng, chỉ cần đại nhân cho tiểu nhân một ngụm cơm ăn, những thứ mà tiểu nhân sở hữu hiện tại đều giao lại cho đại nhân hết.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn ngoài cửa, quay đầu lại vẫy tay với người chờ ở bên ngoài.
Người bên ngoài lập tức gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, ba cái rương lớn được khiêng vào trong, đặt ở trước mặt Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ lẳng lặng nhìn La Điền Phú.
La Điền Phú cắn răng, chủ động tiến lên đem cái rương thứ nhất mở ra.
Cái rương vừa mở ra, đôi mắt Lý Nhị Trụ liền nhìn thẳng, trong rương đều là ánh vàng rực rỡ.
“Đại nhân,” La Điền Phú nhìn sắc mặt Lý Nhị Trụ, cúi đầu cười chua xót, “Đại nhân, tiểu nhân chỉ nhất thời có lòng tham, nhưng lá gan thật sự rất nhỏ, lần này đại nhân đến đây, tiểu nhân cũng không dám giấu giếm, đã sớm chuẩn bị tốt mấy thứ này, nhưng tiểu nhân lại không dám lấy ra, những thứ này thật là toàn bộ thứ mà tiểu nhân có.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận