Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 303 -




Chỉ chốc lát sau, nhóm thủ vệ đều tránh ra xa.
Bạch Quán Chúng bình tĩnh cầm lộ dẫn lên xe ngựa: "Ta còn tưởng phủ Lâm Xuân này rất khó vào, đây không phải rất đơn giản sao?"
"Đổi lại là ta, ta cũng sợ, đây chính là bệnh phổi." Chu Phong Mộc ở một bên nói: "Nghe nói bị bệnh phổi có thể khó chịu, để cho ta chết vì bệnh phổi, còn không bằng chết ở trên chiến trường, chẳng phải y thuật của Bạch đại phu rất tốt sao, thế nào mà ngay cả bệnh phổi cũng trị không hết?"
Bạch Quán Chúng không nhịn được, trực tiếp trợn trắng mắt nói: "Ngươi nói xem ngươi mang hắn ra ngoài để làm gì? Để nghe hắn dỗi người sao?”
Điền Đường bật cười nói: "Thành tích của Phong Mộc không tệ, lần trước đã nói với hắn rồi, nếu hắn thi tốt, có thể dẫn hắn ra ngoài chơi.”
“Hắn thế nhưng thực sự chơi rất vui vẻ, gia gia ta thì không được vui vẻ lắm.” Bạch Quán Chúng dựa người về phía sau, tự mình đội cái mũ danh xưng gia gia này cho bản thân: "Ai, thời điểm có việc cần người khác giúp thì từng ngụm từng câu lời hay ý tốt, chuyện này xong rồi, liền trở mặt không nhận người, bi ai a, thương cảm a.”
Có lẽ là ở trong trường học lâu, tính tình của Bạch Quán Chúng cũng thay đổi rất nhiều so với lúc ban đầu.
Lúc đầu hắn nghiêm túc bảo thủ, cả ngày xụ mặt, làm cho người ta vừa nhìn liền e ngại, cũng có thời điểm ngây thơ, nhưng phần lớn đều rất đáng tin cậy, nhưng bộ dáng nói chuyện của Bạch Quán Chúng hiện tại, thế nào cũng không giống như là một đại phu làm việc nghiêm cẩn.
Điền Đường nhướng mày: "Ta đây là bị tai bay vạ gió?”
Chu Phong Mộc hừ một tiếng: "Chỉ cần ngươi đừng lại bắt ta học thuộc hàn luận, về sau ta tuyệt đối sẽ không oán ngươi!"
Bạch Quán Chúng liếc nhìn hắn một cái: "Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Chu Phong Mộc làm mặt quỷ với hắn, sau đó lại nặng nề hừ một tiếng, quay đầu không hề để ý tới hắn nữa.
Nhìn đến đây, Điền Đường rốt cục hiểu được tại sao hai người lại có trạng thái như vậy.
"Bạch đại phu, đây không phải đều do ngươi sao, rõ ràng là ngươi đang cướp người của ta, thế nào cãi nhau còn hại đến ta chứ?"
Bạch Quán Chúng tự biết mình đuối lý, sờ sờ mũi: "Trách thì trách Bạch Phục Linh quá ngốc, theo ta học nhiều năm như vậy, chỉ học được một chút da lông, ta chẳng phải vì thấy đứa nhỏ Phong Mộc coi như có chút linh khí, liền muốn dạy một y thuật sao, ai biết được tiểu tử này thế nhưng lại bài xích như vậy, trong khoảng thời gian này đều đổi đủ cách để chạy trốn khỏi ta.”
Bạch Phục Linh đột nhiên bị quăng nồi:???
Chu Phong Mộc không nhịn được đáp lời: "Học thuộc sách y không vui, ta không thích học thuộc y thuật, ta thích học toán, so với học thuộc y thì thú vị hơn nhiều. Bạch đại phu ngươi cũng đừng ép ta, ta thật sự không thích học y, phương diện này Phục Linh ca lợi hại hơn ta nhiều.”
Điền Đường nghe Chu Phong Mộc nói, hắn thật sự khó xử, mà không phải không hiếu học: "Bạch đại phu, thuật nghiệp có chuyên công, Chu Phong Mộc không có đặt tâm tư ở trên y thuật, cho dù lại ép hắn, cũng không có chút tác dụng nào.”
Bạch Quán Chúng thở dài một tiếng: "Ta sao mà không biết chứ, nhưng một thân y thuật này của ta, nếu theo ta hóa thành một nắm đất vàng, thì thật sự rất đáng tiếc."
"Không vội." Điền Đường nói, nhìn về phía Bạch Quán Chúng: "Bạch đại phu, sau này người của thôn Điền gia tuyệt đối không chỉ có một số người như vậy, thay vì miễn cưỡng bắt Phong Mộc học những thứ hắn không muốn học, không bằng dành thời gian để chọn lựa người thích hợp, nếu Bạch đại phu nguyện ý, chỉ cần truyền thụ việc học tập này ở thôn Điền gia, về phần học sinh thì Bạch đại phu đều có thể chọn lựa, theo ta thấy, mười năm ra một người, không bằng mười năm chọn một người.”
Ở trong tình thế hiện tại, nàng thật sự cho rằng dùng thời gian mười năm đi bồi dưỡng một người có năng khiếu y học không tốt, còn không bằng dùng thời gian người năm để chọn một người có thiên tư xuất chúng trong y học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận