Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1223 -




Chương 1223:
Thường Lâm đứng trước mặt Điền Đường suy nghĩ một chút, hít hít mũi: “Nhưng... nhưng bá tánh vô tội.”
Ý cười trong mắt Điền Đường càng sâu sắc: “Ừ, không nhằm vào bá tánh, chỉ nhằm vào người sau lưng huyện Thanh An.”
Thường Lâm vui vẻ, lập tức chắp tay: “Đa tạ thần sứ đại nhân, thần sứ đại nhân anh minh.”

“Huyện, lệnh huyện Thanh An Diệp Đài?” Lý Nhị Trụ ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống đoàn người cách đó không xa.
Diệp Đài hơi ngẩng đầu lên: “Đúng vậy.”
“Ngươi khá là can đảm,” Không biết Lý Nhị Trụ đã ngậm một ngọn cỏ trong miệng từ bao giờ, “Nhưng ta rất tò mò, ai đã cho ngươi dũng khí để yêu cầu thành Thần Linh “tự lực cánh sinh”?”
Diệp Đài rũ mắt, rất nhanh ngẩng đầu: “Xin lỗi, ta cũng chỉ vì suy nghĩ cho bá tánh huyện Thanh An mà thôi.”
“Vì bá tánh huyện Thanh An mà suy nghĩ vậy à?” Lý Nhị Trụ nhướng mày nở nụ cười, “Cho nên ngươi cảm thấy mình là một thanh quan, một quan tốt sao?”
Nghe câu hỏi này, Diệp Đài không do dự, ngẩng cao đầu nói: “Ta không muốn lưu danh thiên cổ, bản thân chỉ muốn lương tâm trong sạch, chỉ mong bá tánh huyện Thanh An có được cuộc sống ổn định, xin đại nhân hãy lượng thứ.”
“Ngươi cảm thấy chuyện ngươi có thể làm, nhiều hơn những gì mà thần nữ đã đem lại không?” Lý Nhị Trụ cười đùa nói.
Diệp Đài chắp tay: “Đại nhân, bá tánh huyện Thanh An không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu cơm áo bình an, đây cũng là khẩn cầu của tất cả bá tánh huyện Thanh An.”
Nói đến đây, Diệp Đài quay người lại, cánh cổng của huyện Thanh An mở ra, dân chúng từ trong cổng tràn vào, sau khi bước vào, tất cả đều quỳ xuống, những lời cầu xin cầu khẩn của bá tánh vang vọng khắp huyện Thanh An: “Cầu xin đại nhân khai ân, cầu xin thần nữ kahi ân.”
Đám người Lý Nhị Trụ đối lập với bá tánh, cảm giác như là ép buộc bá tánh làm chuyện bọn họ không muốn.
Phía sau lại có người cưỡi ngựa tới, dừng lại bên cạnh Lý Nhị Trụ: “Bảo bọn họ đưa người ra đi.”
Lý Nhị Trụ quay đầu lại: “Ngươi đồng tình với bọn họ sao?”
Đối phương lắc đầu: “Nói cho cùng, bất kể chuyện này có phải là ý nghĩ của bá tánh hay không, có Diệp Đài ở đây, nếu chúng ta tấn công mạnh mẽ, chúng ta chắc chắn sẽ không thu được lợi ích gì, Diệp Đài có thể có ý định khác.”
“Ta còn tưởng rằng ngươi không có đầu óc nên mới thiên vị bá tánh.” Lý Nhị Trụ quay đầu lại, “Thần sứ đại nhân trước đây đã nói ngươi phải cố gắng học tập, nhưng lần này ngươi tự mình tìm tới đây, không liên quan gì đến ta, nếu thần sứ đại nhân có trách cứ ngươi, ngươi cũng phải tự mình nói ra, Vệ gia các ngươi là chiến tướng trong lòng dân chúng, nhất định phải dám làm dám chịu.”
Người kia không phải ai khác, chính là Vệ Lương Tài.
Sau khi Vệ Lương Tài đến thành Thần Linh, ban đầu hắn ta ở lại phủ Lâm Xuân một thời gian, sau đó hắn đã học ở trường, ban đầu hắn ta cũng không thực sự muốn làm điều này, nhưng trong khoảng thời gian học tập hắn ta cũng đã học được rất nhiều điều trong cuộc sống từ việc học của mình.
Điểm quan trọng nhất, là sự khác biệt giữa thành Thần Linh và triều đình.
“Ta tới đây là vì muốn xem tâm tư của Diệp Đài, ta không muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhìn ra tâm tư của các quan viên, thì chắc chắn ta giỏi hơn ngươi rồi.” Vệ Lương Tài bình tĩnh nói, ánh mắt hắn lặng lẽ rơi trên người Diệp Đài cách đó không xa, “Nếu Diệp Đài thực sự quan tâm đến bá tánh, không có suy nghĩ ích kỷ, sau khi ta tiết lộ danh tính của mình, có lẽ sẽ có một cơ hội khác để nói chuyện, nhưng bây giờ có vẻ như Diệp Đài đang có rất nhiều tư tâm.”
Trong mắt Lý Nhị Trụ lộ ra vài phần kinh ngạc: “Ngươi nói thật sao? Hắn không phải vì bá tánh mới làm như vậy sao?”
Vệ Lương Tài lắc đầu: “Hắn tính toán việc của thành Thần Linh rất chính xác, hắn cũng nắm bắt được tâm tư của bá tánh quận huyện Thanh An, hắn biết rất rõ thành Thần Linh sẽ khoan dung với bá tánh, cho nên lúc này hắn cố ý yêu cầu mọi người đứng lên, nhưng hắn làm như vậy chỉ là để ép thành Thần Linh đồng ý yêu cầu của hắn mà thôi.”
“Quả thật những vị văn nhân này cũng không có quá ít tâm tư,” Lý Nhị Trụ bĩu môi, “So với Diệp Đài, Lâm Thành Phúc và Từ Triết thật sự dễ gần hơn rất nhiều.”
Vệ Lương Tài buồn cười nhìn hắn: “Ta cho rằng các ngươi là bạn tốt.”
Lý Nhị Trụ hừ lạnh một tiếng: “Nếu bọn họ không phải vẫn luôn chế nhạo ta, ta có thể làm bạn tốt cùng bọn họ rồi, bây giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi, ngươi cũng như vậy, dù sao ngươi cũng là võ tướng, nhưng ở trong mắt bọn họ ngươi cũng không phải là người có đầu óc lắm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận