Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 483 -




Chu Chí sửng sốt, đưa tay lên sờ trán của Hứa Liên: "Ngươi bị bệnh đến mơ hồ rồi à? Mà cũng không phải là sốt gì cả, trán ngươi cũng đâu có nóng, ngươi nghĩ linh tinh cái gì thế? Bây giờ vẫn đang là ban ngày sao ngươi lại bắt đầu mơ mộng rồi? Lấy đâu ra chuyện tốt như thế? Ngày nào cũng được ăn no, bữa nào cũng được ăn thịt mà gọi là sống cuộc sống tốt à, đây phải là cuộc sống của thần tiên rồi?"
"Nếu như thì sao? Nếu như thật sự có cơ hội đó, ngươi đồng ý không?'' Hứa Liên tiếp tục hỏi.
"Nếu thế thì ta chắc chắn sẽ đồng ý rồi. Mục đích chúng ta sống không phải là để sống qua ngày à?" Chu Chí vỗ một cái vào đùi: "Những ngày tốt đẹp như thế nếu như rớt trúng đầu ta, vậy ta sẽ trực tiếp đi chân chó, cái này còn không thể đồng ý à? Nếu như đối phương còn cho ta được phép dẫn theo cả người nhà thì càng tốt nữa, hehe."
Chu Chí nói xong, đem bát cháo đến bên miệng húp xì xụp, xì xụp.
Sau khi ăn hết, hắn thở dài một hơi: "Vẫn là không nên nói vấn đề như này, ngươi vừa nói xong ta cảm thấy vị bát cháo này ngon hẳn lên, cứ nghĩ tới một bàn này bày đầy ắp thịt, ngon biết mấy, húp cháo cũng ngon hơn hẳn."
"Chu Chí." Hứa Liên cuối cùng cũng đã quyết định xong, hắn bắt lấy cánh tay của Chu Chí nói: "Ngươi đi theo ta, ta sẽ cho ngươi thấy những thứ vừa nãy ngươi nhắc tới."
"Từ từ, từ từ. Ngươi gấp cái gì? Ngươi để ta ăn nốt bát cháo này đã, nó vẫn còn nóng đây này, nếu để nó nguội rồi thì ăn sẽ không còn ngon nữa." Một tay Chu Chí bị kéo, tay còn lại thì cầm bát cháo lên húp.
Hứa Liên không để ý đến lời của hắn, dẫn theo hắn đi vào một con đường đặc biệt thẳng tiến.
Cứ như thế, Chu Chí loạng choạng bước theo. Khi nhìn thấy con đường kia, hắn ngây ra một lúc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đây là...?"
"Cái này không quan trọng, quan trọng ở bên trong nó cơ." Hứa Liên dẫn theo Chu Chí vượt qua mấy con đường, khi biết bản thân đụng phải hộ vệ của trấn Thành Linh cũng không hề ngừng bước mà cứ đi tiếp về phía trước.
Mãi tới khi hắn thấy đường ranh giới mờ mờ.
"Hứa Liên...!"
"Ngươi quay đầu lại." Hứa Liên cuối cùng cũng dừng lại, dẫn theo Chu Chí quay đầu lại nhìn.
Chu Chí hơi nhíu mày, bị màu xanh lam trước mắt doạ cho một trận. Hắn nhanh tay đụng vào mà không hề có sự cản trở gì.
"Đây là...đây là cái gì? Hứa Liên? Đây là cái quái gì?"
"Đây là kết giới của thần nữ." Hứa Liên nói thật lòng, hắn kể lại chuyện dọa hắn trước đây thật chi tiết cho Chu Chí nghe, "Chính là như thế, trong phạm vi của kết giới bao lấy, không ai có thể làm hại ai. Đi về phía bên kia, ai ai cũng có thể được ăn no, được ăn thịt. Hơn nữa cũng không cần lo rằng khi ăn đột nhiên có quân giặc tập kích bất ngờ. Nơi đó không thuộc về bất kỳ thế lực nào cả, nó được Thần Nữ bảo vệ. Chỉ cần chúng ta đi vào đó là có thể tránh xa chiến tranh triệt để, sống như một người bình thường."
Chu Chí buông thõng bàn tay ra, bát và đũa rơi trên mặt đất. May là hắn đã ăn hết cháo trong bát, chiếc bát cũng rất chắc, nằm yên một chỗ, không hề bị vỡ sau khi lăn cả một vòng trên mặt đất.
"Cho nên những gì ngươi nói vừa nãy đều là thật?" Yết hầu của Chu Chí bắt đầu lên xuống, "Ngày ngày được ăn no, mỗi bữa đều được ăn thịt là sự thật? Còn cả khi ở trong sợi dây kết giới này sẽ không bị thương? Vậy là chúng ta có thể sống một cuộc sống bình yên, ổn định ở đây, cũng không cần lo lắng đến việc triều đình sẽ tìm tới đây bắt người?"
Chu Chí từ từ chạm vào sợi dây xanh lam trước mặt, tuy là có thể nhẹ nhàng vượt qua nó nhưng vẫn có thể cảm nhận sâu sắc được sự tồn tại của nó. Cũng bởi vì thứ này mà khiến cho những lời hắn nói với Hứa Liên không hề xuất hiện sự nghi ngờ nào cả, tin rằng tất cả những gì Hứa Liên nói đều là sự thật.
Hắn thử bước qua vạch chắn đó, khi quay đầu lại nhìn thì không thấy một cái gì cả. Chỉ khi hắn lại bước vào triong vạch chắn này, hắn mới nhìn thấy một lớp màu xanh lam. Chưa cần nghe đến mấy lời của Hứa Huy từng nói, hắn chỉ cần thấy thứ này thôi là cũng thấy cực kỳ an toàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận