Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1334 -




Từ Triết bình tĩnh giơ tay ôm quyền: "Đúng vậy. "
Bầu không khí hai bên dần dần ngưng đọng, tình huống trước mắt rốt cuộc là gì hình như cũng không cần nhiều lời.
Bùi Phong Bình nhìn mấy người: "Trước kia ta đã từng tự hỏi chính mình, có hối hận khi dẫn các ngươi đi lên quan trường hay không, rõ ràng lúc trước khi ta nhìn thấy các ngươi, các ngươi ai nấy đều là người chính trực, có lẽ mọi chuyện phát triển đến bây giờ, là sai lầm của ta. ”
"Lão sư..." Đối diện có người mở miệng.
"Nhưng hiện tại ta đã nghĩ thông, có lẽ mọi chuyện trên đời này vốn dĩ đều không có khả năng dựa vào ý chí cá nhân mà có điều chuyển biến" Bùi Phong Bình nhẹ giọng nói, cũng không có dao động cảm xúc quá nhiều, "Ta có thể nắm giữ nhân sinh của mình, lại không có cách nào quyết định lựa chọn của các ngươi, chúng ta đều đi lên một con đường sai lầm."
Trong trường hợp như vậy, với tư cách là tù nhân, mấy người đứng đối diện Bùi Phong Bình mới bắt đầu suy ngẫm, suy nghĩ quá khứ của mình rốt cuộc đã làm cái gì, suy nghĩ những chuyện kia rốt cuộc sai ở chỗ nào.
Bọn họ biết rất rõ ràng rằng bản thân tuyệt đối không có con đường xoay người nữa.
Cũng bởi vì vậy, bọn họ dần dần nhớ lại những suy nghĩ thực sự trong nội tâm của mình khi bọn họ bắt đầu bước ra đời vào thời điểm rất lâu trước kia.
Bọn họ không phải là chưa từng có thời điểm hăng hái khí phách, cũng không phải là chưa từng có thời điềm hy vọng có thể xây dựng một thiên hạ thái bình, nhưng những ý nghĩ lúc ban đầu, dưới sự ăn mòn của quyền lực ngày này qua ngày khác, dần dần bị cắn nuốt, dần dần bị lãng quên.
"Lão sư, ngài không sai, là chúng ta sai, chúng ta không nghe theo lời dạy bảo của lão sư, lúc này mới làm rất nhiều chuyện sai lầm."
"Biết sai cũng không thể thay đổi những chuyện sai lầm trong quá khứ, điểm này các ngươi nên rõ ràng, sai lầm của các ngươi là không giữ vững được bản tâm." Bùi Phong Bình trầm giọng nói, nghiêm túc nhìn mấy người, tiếp tục nói tiếp: "Mà sai lầm của ta là không biết nhìn người, sai ở chỗ không thật sự dạy dỗ tốt các ngươi, khi đó triều đình đã là chướng khí mù mịt, ta đang có ý đồ thay đổi, lại đánh giá quá cao tín niệm của các ngươi, trong hoàn cảnh như vậy, các ngươi không có ý chí kiên định, sớm hay muộn gì cũng có một ngày bị rơi vào tay giặc, nhưng khi ta hiểu được chuyện này, đã không còn kịp nữa rồi, cũng may là thời gian vẫn chưa muộn, những chuyện không thể làm được ở triều đình trước kia, ta sẽ làm được ở thành Thần Linh, có lẽ như vậy có thể bù đắp sai lầm trong quá khứ của ta."
Bùi Phong Bình luôn không phải là người tự cao tự đại, hắn biết tự kiểm điểm bản thân, cho dù là lúc mới đi tới thành Thần Linh, hắn cũng sẽ không quá mức kiêu ngạo với học thức trong quá khứ của mình, đời này hắn nhớ rõ nhất một câu chính là "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", đây là tín niệm trong đáy lòng hắn, vô luận như thế nào cũng sẽ không quên.
Mấy người ở trước mặt không nói gì nữa, Bùi Phong Bình nhìn về phía binh lính áp giải những quan viên này: "Dẫn bọn họ rời đi đi. ”
"Vâng, Bùi đại nhân." Binh lính cất tiếng và áp giải những người này rời đi.
Sau khi tất cả quan viên rời đi, Lý Nhị Trụ quay đầu lại nhìn Bùi Phong Bình: "Lão sư, bằng không ta nghĩ cách lén lút chạy qua đánh bọn họ một trận?”
Bùi Phong Bình nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn thì bật cười: "Ngươi không sợ lại bị nhốt vào trong lồng sắt sao?"
"Chuyện này thì chắc chắn không bị nhốt vào nha." Lý Nhị Trụ nghiêm túc nói, "Lúc trước chúng ta tìm người kiểm tra qua, quy củ của khu vực an toàn là không thể ác ý đả thương người khác, giới hạn này còn rất rõ ràng, chỉ cần ta không mang theo ác ý, sẽ không bị..."
"Khụ khụ——" Từ Triết đột nhiên ho khan hai tiếng.
“Từ sư gia bị cảm sao?” Lý Nhị Trụ nhìn hắn, hỏi một câu rồi còn muốn tiếp tục nói tiếp, "Chỉ quy củ trong cái lồng này..."
"Khụ khụ——" Từ Triết lại ho khan.
Lý Nhị Trụ nhíu mày: "Ho khan cảm mạo phải uống thuốc, ngươi luôn ho làm cái gì thế? "
Phía sau mấy người bay tới một âm bình thanh tĩnh, phụ họa lời nói của lý Nhị Trụ: "Đúng vậy, nếu như Từ sư gia sinh bệnh, vẫn là phải uống thuốc, nếu không cứ kéo dài sẽ không tốt cho thân thể."
"Đúng vậy đúng vậy. " Lý Nhị Trụ liên tục đáp lại, như nhận thấy được cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại, thấy rõ người tới, vội vàng lui về phía sau vài bước, lúc này mới khom người: "Thần sứ đại nhân."
Điền Đường nhìn bộ dáng của hắn thì cười, lại nhìn về phía Từ Triết: "Từ sư gia có cần uống thuốc không? ”
Từ Triết cúi đầu: "Đa tạ thần sứ đại nhân quan tâm, Từ mỗ chỉ ngẫu nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, vẫn chưa sinh bệnh."

Bạn cần đăng nhập để bình luận