Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 347 -




Thạch Viễn không thể tin vào mắt của mình, hắn dụi mắt của mình rất nhiều lần, nhưng mặc kệ cho hắn có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể nào nhìn thấy bóng dáng của căn nhà gỗ xinh đẹp trước đó nữa.
Người phụ nữ kéo hắn rời đi: "Đừng nhìn nữa, đây là nơi ở của thần, Thạch Viễn, ta quyết định rồi, cả nhà của chúng ta sẽ cùng nhau đi đến trấn Thần Linh, cho dù ngươi có phản đối thì cũng vô dụng."
Thạch Viễn ngạc nhiên nhìn người phụ nữ vẫn đang kéo mình đi, lúc nghe nói như thế liền đột nhiên véo mình một cái, Sau đó hít sâu vào một hơi: "Dĩ nhiên là thật, những cảnh tượng mà chúng ta thấy vừa rồi dĩ nhiên là sự thật, ta không phải là đang nằm mơ hay sao?"
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy ngươi có muốn đi đến trấn Thần Linh hay không?"
"Nương tử, ngươi thật sự là thê tử tốt của ta, một nơi tốt như vậy liền có thể bị ngươi phát hiện, chúng ta nhất định phải đi, hơn nữa ta còn muốn đem tất cả mọi thứ đều chuyển qua đó, về sau chúng ta cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa!"
Người phụ nữ nhanh chóng đặt tay lên môi ra hiệu cho Thạch Viễn, "Ta thật vất vả mới biết được chuyện này, ngươi ngàn vạn lần đừng ồn ào, đến lúc đó sẽ có nhiều người đến, người ta sẽ không cho chúng ta đi vào ở thì sẽ như thế nào đây?"
"Vậy chúng ta nên lặng lẽ đi chuẩn bị đồ đạc, chuẩn bị xong liền rời đi."
"Ta gần như đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, chỉ chờ ngươi trở về nữa là được.”
Nữ nhân nhìn hắn, ánh mắt nàng vô cùng tỏa sáng, "Nghe nói trấn Thần Linh rất tốt, không cần phải lo quá về cái ăn, cũng không cần phải lo lắng về cái mặc, ngươi có khí lực lớn đến như vậy, khẳng định là có thể tìm được việc làm, đến lúc đó chúng ta đều có thể ở lại trấn Thần Linh để sống những ngày tháng tốt lành.”
Hai người nhìn nhau, sau đó cả hai người bọn họ đều cảm nhận được sự kích động ở bên trong ánh mắt của đối phương.
Chạng vạng của ngày hôm nay, trời vẫn còn tối, cửa lớn của Thạch gia cũng lặng lẽ được mở ra.
Thạch Viễn thò đầu ra nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó liền trở về phòng, không lâu sau đó liền đẩy một chiếc xe gỗ lớn đi ra, trên xe gỗ còn chứa đầy gia sản của hắn, chỉ cần là những thứ có thể mang theo, hắn đều sẽ mang theo.
Trước kia hắn từng nhìn thấy ngôi nhà vô cùng thần kỳ kia, vì vậy tất nhiên hắn sẽ tin tưởng vào chuyện trấn Thần Linh nhất định thật sự sẽ có Thần Linh, nếu thật sự có một nơi tốt đến như vậy, thì hà cớ gì bọn họ còn phải ở lại huyện Khê Lâm để làm cái gì?
...
"Lại là một hộ gia đình khác." Đại Niên đứng cách những người của Thạch gia cũng không xa lắm, hắn đứng ở trong bóng tối, khi thấy Thạch gia rời đi, mới ngay lập tức xuất hiện, hắn quay đầu lại nói chuyện với thủ hạ của mình, "Ngươi mau đi bẩm báo cho Ứng đại nhân biết, có thể bắt đầu chuẩn bị đón tiếp hộ tiếp theo rồi."
"Vâng."
...
Ứng Liên cầm trong tay quyển sổ ghi nhớ tên của Thạch Viễn, sau đó viết vị trí gần như chính xác của ngôi nhà.
Ứng đại nhân mà Đại Niên nói chính là chỉ nàng.
Trong nhà gỗ nhỏ, Điền Đường, Điền Cúc Hoa, cùng với Điền Thanh Thảo và Ứng Liên đều ngồi cùng một chỗ, để trao đổi tình hình cùng với sự tiến triển của hai ngày nay.
Từ sau khi Điền Đường phát hiện ra việc khu an toàn còn có thể ẩn giấu, điều đầu tiên mà nàng đã nghĩ đến chính là phương thức có thể xử lý từng vấn đề một, khu an toàn có thể ẩn giấu đối với dân chúng của huyện Khê Lâm mà nói chính là một sự hấp dẫn vô cùng đặc biệt, khi dân chúng của huyện Khê Lâm nhìn thấy nhà gỗ nhỏ ở trong khu an toàn, đáy lòng của bọn họ sẽ đặt vị trí của chuyện này lên cao hơn.
Lúc này lại nói cho bọn họ biết về chuyện của trấn Thần Linh, bọn họ chỉ biết tin tưởng chứ không hề có bất kỳ nghi ngờ gì.
Đương nhiên, ở lại trong nhà gỗ nhỏ thì phần lớn sẽ biểu hiện ra sự mất kiên nhẫn, để cho dân chúng cho rằng cơ hội chỉ có một lần, thì có như vậy, những dân chúng kia mới có thể nóng lòng hướng về trấn Thần Linh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận