Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 994 -




“Cha.”
Vệ Kiến Đình ngồi trong nhà lao, sau khi nghe thấy giọng nói thì lập tức ngẩng đầu, tuy hắn chỉ nghe giọng nói đã có thể phân biệt rõ người đến là ai, nhưng hắn vẫn muốn chính mắt xác nhận người đến chính là Vệ Lương Tài.
Sau khi nhìn thấy rõ, Vệ Kiến Đình nhắm mắt lại: “Ta vốn cho rằng lời bọn họ nói là dối trá, không ngờ ngươi lại thật sự tới.”
Vệ Lương Tài tiến lên vài bước, nghiêm túc nhìn Vệ Kiến Đình qua cửa rào: “Cha, mấy ngày nay người chịu khổ rồi.”
“Ngươi không cần nhiều lời, sau này cũng không cần đến gặp ta nữa, chúng ta coi như không còn duyên phận phụ tử nữa.” Vệ Kiến Đình nói thẳng, từ chối tuyệt đối việc sống chung với Vệ Lương Tài.
Vệ Lương Tài nắm lấy cửa rào cách ở giữa hai người: “Cha, ta biết mấy năm nay người vẫn luôn bảo vệ triều đình, chính vì hy vọng bá tánh trong phạm vi triều đình có thể chịu sự tra tấn của chiến tranh ít đi, nhưng hôm nay triều đình ngược lại không để mạng sống của bá tánh ở trong lòng, vì sao cha còn chưa thay đổi tâm ý?”
“Điều gì nên nói ta đều đã nói cho ngươi rồi, ngươi đi đi, sau này ta sẽ không gặp lại ngươi nữa.” Vệ Kiến Đình quay đầu đi, lúc này đã hạ quyết tâm không tiếp tục nói chuyện với Vệ Lương Tài nữa.
“Ngươi cũng không định gặp ta nữa sao?”
Từ bên ngoài truyền đến một giọng nói khiến cho cả người hắn giật mình, đến mức hắn hoàn toàn không nhớ niềm tin chắc chắn lúc trước của mình, lập tức quay đầu lại.
Khi nhìn thấy rõ người tới, Vệ Kiến Đình không nói hai lời quỳ thẳng xuống: “Nương!”
Người tới không phải là ai khác khác, chính là Vệ lão thái thái cùng đi vào với Vệ Lương Tài.
Vệ lão thái thái đỡ lấy tay Vệ Lương Tài, chậm rãi rảo bước đến trước mặt Vệ Kiến Đình: “Ta tưởng ngươi không muốn gặp ta.”
“Nương, nhi tử sao có thể không muốn gặp người, chỉ là nhi tử không ngờ được người vậy mà lại sẽ xuất hiện ở chỗ này.” Vệ Kiến Đình ngẩng đầu, thế nào cũng không ngờ được hắn vậy mà lại gặp được Vệ lão thái thái ở đây, đáy mắt ngoài vẻ khiếp sợ ra, còn là vẻ vui sướng và lo lắng khi được gặp lại sau một thời gian dài.
“Nếu ta không ở đây, chỉ sợ bây giờ ta phải ở thiên lao của triều đình rồi.” Vệ lão thái thái nghiêm mặt: “Hoàng Thượng đối xử với Vệ gia giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, cho dùthế nào cũng phải nhổ Vệ gia chúng ta ra, mấy ngày trước còn phái người bao vây Vệ gia, suýt chút nữa làm hại Lương Tài xảy ra chuyện, ngươi ngược lại thì hay rồi, ở đây sống cực kỳ yên ổn.”
Vệ Kiến Đình rũ mắt, hắn sao mà không nghe ra được sự châm chọc trong giọng nói của Vệ lão thái thái.
Lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên lần nữa: “Nương, nếu an nguy của người đã được đảm bảo, vậy nhi tử yên tâm rồi.”
“Ngươi định ngồi ngây ngốc ở đây cả đời?” Sắc mặt của Vệ lão thái thái trầm xuống.
Vệ Kiến Đình hít sâu một hơi: “Đây là lựa chọn duy nhất của nhi tử, nương, người đưa Lương Tài rời đi đi, bây giờ các người ở đây, chứng tỏ nguy cơ đã được trừ bỏ, cho dù nhi tử bị nhốt ở trong nhà lao, cũng có thể yên lòng.”
“Cha, vì sao?” Vệ Lương Tài lập tức hỏi: “Nãi nãi, nương, và mọi người đều tới, vì sao cha vẫn là không đi ra ngoài với chúng ta?”
Vệ Kiến Đình chỉ tiếp tục lắc đầu, cố chấp thực hiện theo ý nghĩ nội tâm của chính hắn: “Các ngươi đi đi.”
Vệ lão thái thái run rẩy tiến lên một bước: “Ngươi vẫn là không định đi cùng nương? Thần sứ ở đây nói, chỉ cần ngươi gật đầu, cả nhà chúng ta có thể lập tức đoàn tụ, vì sao ngươi vẫn chấp mê bất ngộ?”
“Nương ——” Vệ Kiến Đình thấp giọng mà hô một tiếng, lại tiếp tục gục đầu xuống: “Nương, các ngươi đi đi, ta ở chỗ này rất tốt, thật sự rất tốt.”
Vệ Kiến Đình từ chối hết lần này đến lần khác, làm cho người nhà Vệ gia hai mặt nhìn nhau, cho dù nghĩ thế nào cũng vẫn không nghĩ ra lý do khiến Vệ Kiến Đình kiên trì.
“Có thể cho ta và Vệ tướng quân nói chuyện không?”
Điền Đường đi ra từ chỗ rẽ, đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người mà hơi mỉm cười: “Ngại quá, vừa rồi nghe được rất nhiều lời, Vệ tướng quân cố chấp như vậy, có lẽ cũng có lý do riêng của Vệ tướng quân, có thể để ta và Vệ tướng quân nói chuyện riêng một chút không, có khi sau khi nói chuyện xong Vệ tướng quân sẽ thay đổi ý nghĩ cũng không chừng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận