Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 936 -




“Ngươi muốn đi cùng với bổn vương sao?”
“Vương gia, hạ quan có thể giúp trông coi Vệ tướng quân, nếu Vương gia có thể dùng hạ quan, cũng có thể phân phó bất cứ lúc nào.” Thích Cố lập tức khom người, ánh mắt nhanh chóng đảo qua Vệ Kiến Đình đang bị vây khốn ở phía xa.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, đường đường là Vệ Đại tướng quân, thậm chí sẽ có một ngày thật sự trở thành tù nhân bình thường.
Nhưng cùng lúc đó, sâu trong nội tâm của hắn đã có sự kích động mơ hồ cùng với sự hưng phấn.
Một khi Vệ Kiến Đình thật sự xảy ra chuyện, Vệ gia bị hủy diệt, võ tướng trong triều quần long vô thủ, nhất định sẽ có người ngồi lên được vị trí kia, nhìn chung triều đình bây giờ, có thể có năng lực ngồi lên vị trí kia, hắn chính là lựa chọn tốt nhất.
Kỳ thật lúc trước có sự tồn tại lợi hại hơn hắn một chút, ví dụ như Thạch Hùng và Ngô Tu Kiệt.
Nhưng hai người này đều đã thông địch phản quốc, ngoại trừ hai người này ra, cũng chỉ có hắn, Thích Cố mới có thực lực này.
Quảng An Vương kỳ thật cũng không thích Thích Cố, nhưng đến lúc này, hắn cũng không thể không thừa nhận Thích Cố quả thật đã trổ hết tài năng trong võ tướng, hơn nữa Thích Cố quả thật cũng trung thành, Vệ Kiến Đình vừa thất thủ, sau đó đại tướng quân mười phần tám chín là Thích Cố.
Hắn quả thật cũng chỉ là một Vương gia nhàn tản không có thực quyền, nếu Thích Cố trong tương lai cũng không tệ, sớm đánh tốt quan hệ với hắn cũng không có gì.
Nghĩ tới đây, Quảng An Vương nhìn Thích Cố cũng thuận mắt hơn: "Ngươi đã nguyện ý, vậy thì liền theo đi, ngươi phải chú ý coi chừng Vệ Kiến Đình, nếu để hắn chạy trốn, hoàng huynh tuyệt đối sẽ không tha cho ta và ngươi, bản vương thì không sao cả, lại bị trách cứ hay là trừng phạt cũng còn có huyết thống thân tình, về phần ngươi..."
Cả người của Thích Cố đều run lên, lập tức khom người hứa hẹn: "Vâng, hạ quan nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không phụ lòng tín nhiệm của Vương gia.”
Quảng An Vương gật đầu, xoay người đi trước một bước.
Thích Cố thở ra một hơi.
Lý Nhị Trụ cười rồi đi về phía trước một bước: "Tướng quân cứ yên tâm đi, Vệ tướng quân bị xích sắt trói chặt như vậy, tuyệt đối sẽ không có khả năng chạy trốn, tướng quân đi theo Vương gia, ta mang theo người giúp tướng quân trông chừng Vệ tướng quân.”
“Vậy làm phiền quân sư.” Thích Cố thấp giọng nói, “Quân sư cũng cẩn thận một chút, Vệ Kiến Đình người này tuy là võ tướng, nhưng người lại rất thông minh, lại đọc nhiều thi thư, am hiểu binh pháp, am hiểu nhất là dùng mưu kế, quân sư ngàn vạn lần không nên để bị lừa.”
"Vị tướng quân này cứ yên tâm, những thứ khác không đề cập tới, chỉ nói mưu kế, tướng quân còn không tín nhiệm ta hay sao?"
Thích Cố cũng cười: "Vâng, quân sư thông minh tuyệt đỉnh, nhất định sẽ không bị lừa, vậy hắn cũng phải làm phiền quân sư rồi.”
“Cứ giao cho ta.” Lý Nhị Trụ ôm ngực cam đoan, lại nhận được ánh mắt tán thành của Thích Cố.
Đợi sau khi Thích Cố rời đi, Lý Nhị Trụ mới dẫn theo vài người chậm rãi thong thả đi tới bên ngoài lồng gỗ giam giữ Vệ Kiến Đình, nhìn Vệ Kiến Đình bị trói nghiêm ngặt, trong mắt đã hiện lên vài phần giảo hoạt.
Hắn còn muốn tìm một lý do chính đáng để tiếp cận Vệ Kiến Đình.
Không nghĩ tới cơ hội cứ như vậy đưa tới cửa.
Thật đúng là không cần phí nhiều công phu.

“Vệ tướng quân, nghe danh đã lâu, như sấm bên tai, ai ngờ lại gặp Vệ tướng quân ở nơi như vậy.”
Vệ Kiến Đình ngước mắt, thấy trước mắt là một người xa lạ, có thể đoán được người trước mắt hẳn là có liên quan đến Thích Cố hoặc Quảng An Vương, chỉ thấp giọng nói: “Khách khí.”
Lý Nhị Trụ hơi khom lưng, cúi đầu nhìn Vệ Kiến Đình: "Vệ tướng quân có từng hận triều đình hay không?”
Vệ Kiến Đình ngẩng đầu: "Tiểu huynh đệ muốn nói cái gì?”
"Không có gì, chỉ cảm thấy Vệ tướng quân có chút giống với một người ta quen biết." Lý Nhị Trụ nở nụ cười, hắn cùng với Vệ Lương Tài cũng đã gặp qua vài lần, hôm nay nhìn thấy Vệ Kiến Đình, nhìn kỹ, quả thật cũng có thể nhìn ra tướng mạo của hai cha con cũng tương tự vài chỗ, "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dứt khoát qua đây trò chuyện một chút với Vệ tướng quân."
Vệ Kiến Đình rũ mắt, che giấu cảm xúc ở trong mắt: "Hiện giờ bá tánh khó khăn, chịu đủ tra tấn, nếu các ngươi có lương tâm, nên thu liễm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận