Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 562 -




Bọn họ đã không có người thân nên chỉ cầu nguyện sau này nếu có việc gì thì hàng xóm có thể giang tay ra giúp đỡ cưu mang.
Lưu đại nương thở dài, nhặt thanh gỗ trên mặt đất lên, xếp từng thanh từng thanh lại một chỗ, dùng một dây rơm dày buộc lại thành từng bó. Mắt thấy thời tiết dần trở lạnh rồi, đợi mùa đông đến đống gỗ này sẽ giúp cả nhà bọn họ chống chọi qua tiết trời băng giá.
Nữ nhi hỗ trợ gom củi lại, một bên nhặt một bên hạ giọng nói chuyện với nương: “Nương, thật ra người có thể gả chúng ta đi. Gả đi rồi thì nhà chúng ta sẽ có thêm tiền.”
“Nói bậy bạ gì vậy? Không được phép nói bậy!” Lưu đại nương cả giận nói, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nữ nhi thì nàng hít vào một hơi thật sâu, tiến lên vài bước ôm chặt lấy cả ba nữ nhi nói: “Các ngươi đừng nghe người khác nói bừa. Các ngươi đều là nữ nhi của ta, dù thế nào đi chăng nữa nương cũng sẽ không bán các con ra ngoài đổi tiền. Phải rồi, nếu muốn gả thì nhất định phải gả cho người tốt. Sau này đừng khơi chuyện này ra nói nữa, nương vất vả lắm mới nuôi các con lớn khôn. Đừng nói là nương, chính đệ đệ của các ngươi cũng không muốn nhìn các ngươi như thế.”
Đã từng trong một quãng thời gian rất dài, Lưu đại nương luôn cho rằng chỉ có nhi tử mới coi như cuộc sống tốt đẹp.
Cho đến khi trong nhà xảy ra biến cố, lúc này Lưu gia bắt đầu trở mặt. nàng chỉ biết không có gì quan trọng hơn việc ở cùng với người nhà, bất kể là nhi tử hay nữ nhi, chỉ cần ngày ngày được kề cận với nhau đã là tốt nhất rồi.
Nàng vừa nói xong thì hốc mắt của ba nữ nhi đã ầng ậng nước.
Đúng lúc này cửa sân đột nhiên mở ra.
“Nương!!!”
Một nam nhân cao hơn cả ba người chạy từ bên ngoài vào, ngoan ngoãn đứng trước mặt ba người: “Nương, đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ, ta trở về rồi đây!”
“Trở về là tốt, trở về là tốt rồi.” Lưu đại nương nắm lấy tay nhi tử, nước mặt không khống chế được nữa trào ra: “Ngươi có biết nương vẫn luôn lo lắng cho ngươi không, bây giờ nhìn thấy vẫn còn khỏe thì nương yên tâm, nương yên tâm rồi.”
Ba tỷ tỷ đều vui sướng khi nhìn thấy đệ đệ trước mặt.
Người một nhà đắm chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc được đoàn tụ người thân, tất cả bọn họ đều không nhịn được mà chảy nước mắt ào ào.
Một lúc sau Lưu đại nương mới nhớ đến tình hình của nhi tử, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “A Nguyên, không phải con gia nhập quân ngũ rồi sao? Sao đột nhiên lại trở về đây vậy?”
“Ta về để đưa mọi người đi.” Lư Nguyên nhớ tới mục đích lần này hắn trở về, nghiêm túc nhìn người nhà nói: “Chúng ta rời khỏi thôn này, vĩnh viễn rời đi, không bao giờ… trở lại nữa.”
Trong lòng Lưu đại nương rơi lộp bộp một cái: “A Nguyên, ngươi nói thật với nương đi, không phải ngươi gặp rắc rối gì chứ? Cho nên mới gấp gáp cố ý trở về đây đưa bọn ta đi? Ngươi cứ nói với nương, nương có thể chống đỡ được.”
“Không phải, nương, lần này là chuyện tốt, mọi người cứ tin tưởng con.” Sắc mặc của Lưu Nguyên vẫn nghiêm túc nói: “Chúng ta sẽ không ở lại cái thôn này nữa. Không cần ngôi nhà này, cũng không cần Lưu gia nữa, sau này chúng ta sẽ sống một cuộc sống khác.”
Nói xong, Lưu Nguyên nắm chặt lấy tay nương.
Lưu đại nương vẫn còn do dự.
“Nương, nếu còn không đi thì sẽ không kịp đâu. Thời gian của con không còn nhiều nữa, người còn không tin ta sao? Ta là con của người, sao có thể hại người được ạ. Còn các tỷ tỷ nữa, cũng đi theo ta. Lần này đi rồi mọi người có thể cùng nhau sống thật tốt.” Lưu Nguyên được cho phép quay về thôn đón người, nhưng thời gian không có nhiều, thậm chí hắn còn không thể ở lại thôn một đêm.
May mắn là hắn ở gần, còn những người ở xa không thể tự mình đi đón người chỉ có thể nhờ người khác đi giúp. Nhưng người nhà đâu có dễ tin người như vậy, mấy người lính đi cùng hắn đều lo người nhà không nghe lời khuyên, không dám đi theo, thành ra bỏ lỡ bao nhiêu là cơ hội tốt đến trấn Thần Linh.
Lưu đại nương cuối cùng cũng đồng ý: “Đi, ngươi đã nói như vậy rồi thì chúng ta nhất định sẽ đi theo ngươi. Ngươi có thể chắc chắn rằng sau này chúng ta sẽ không trở lại đây nữa không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận