Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 631 -




Người nhà, có nghĩa là sự uy hiếp.
Có người nhà ở đây, không đời nào bọn họ lại rời đi.
Mặc dù từ lúc trước khi bắt đầu tiễn người đi Tề Duệ Đạt cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng những người này sẽ lần lượt rời đi, thậm chí sẽ chống lại hắn, nhưng bây giờ nghe Mao Chính Kiếm nói như vậy, trong lòng hắn vẫn có chút ít khó chịu.
Suy nghĩ sâu hơn, sau khi đám người Mao Chính Kiếm rời đi, ban đầu mọi người đều cố gắng nghĩ cách đến thăm hắn, nhưng chẳng bao lâu sau, người càng ngày càng ít, càng ngày càng ít, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình Mao Chính Kiếm.
Vốn Tề Duệ Đạt nghĩ rằng người trông coi nhà lao ngại phiền, không muốn cho quá nhiều người vào, nhưng bây giờ nghĩ đến, chỉ là bọn họ đều không có tới mà thôi.
Những gì Mao Chính Kiếm nói hôm nay dường như đã được định sẵn.
Nhưng theo lý thuyết thì chuyện này đã qua lâu rồi, nếu Mao Chính Kiếm muốn nói thì hắn đã nói từ lâu rồi, trước đó hắn vẫn lén giấu giếm đi, thậm chí còn ám chỉ hắn, khiến hắn còn nghĩ rằng những người còn lại không được tiến vào.
Tề Duệ Đạt bị nhốt trong ngục không có cách nào biết được tình hình bên ngoài, lẽ ra Mao Chính Kiếm vẫn có thể giữ bí mật, nhưng hôm nay lại đột nhiên đề cập đến chuyện này.
Bàn tay Tề Duệ Đạt chậm rãi nắm lại thành quả đấm, ngón tay ấn vào lòng bàn tay, đầu ngón tay cắm vào trong đó, nhưng rất nhanh, hắn liền định thần lại, từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt: “Các ngươi nguyện ý mang theo người nhà, ngày tháng ở bên ngoài hẳn là rất tốt đúng không? Dù sao thì ngay cả một người như ta ở trong tù cũng có thể ăn no một ngày hai bữa, cuộc sống bên ngoài nhất chắc chắn càng tốt hơn."
Mao Chính Kiếm nghe vậy thì trong lòng run lên, cũng biết Tề Duệ Đạt nhất định đã nghĩ ra mục đích lời nói của hắn.
Hắn vẫn ngồi xổm ở đó, với vẻ mặt đau khổ.
“Đại nhân, ta đã từng nghĩ tới việc cứu ngài ra nhưng không được,” Mao Chính Kiếm nhìn Tề Duệ Đạt ở bên trong nghiêm túc nói, "Không phải thuộc hạ không muốn, mà là đại nhân, ngài trốn không thoát đâu."
Tề Duệ Đạt đưa lưng về phía Mao Chính Kiếm, khẽ nhíu mày, cho dù hắn chấp nhận sự thật rằng đám người Mao Chính Kiếm đã phản bội hắn, cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý nghe Mao Chính Kiến giảo biện.
Phản bội chính là phản bội, cho dù có ngàn vạn lý do thì vẫn là phản bội.
Hắn thà Mao Chính Kiếm thẳng thắn thừa nhận mình phản bội, còn hơn là tìm một lý do cao siêu để biện minh cho sự phản bội của hắn, để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.
Nhưng mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, Tề Duệ Đạt vẫn là không nói lời nào.
Chuyện đã đến nước này, hắn nói nhiều cũng vô dụng, còn không bằng không nói.
Mao Chính Kiếm đã đi theo Tề Duệ Đạt rất nhiều năm, nhìn thấy hắn như vậy, đại khái cũng đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, hơi hơi cúi đầu: "Đại nhân, phủ Lâm Xuân đã thất thủ."
Mao Chính Kiếm vừa dứt lời, Tề Duệ Đạt đã đi tới trước mặt hắn, hai mắt đỏ bừng, trên mặt nổi lên gân xanh, vươn tay nắm chặt cánh tay Mao Chính Kiếm: “Ngươi nói cái gì?!!!"
Tay Mao Chính Kiếm bị nắm rất đau, nhưng hắn cũng không quá để ý đến tình hình của mình mà nghiêm túc nhìn Tề Duệ Đạt: “Là sự thật, Văn đại nhân đã bị bắt, phủ Lâm Xuân đã thuộc về trấn Thần Linh, đại nhân, mọi thứ đều đã trần ai lạc định rồi."
"Làm sao có thể, chỉ một cái kẻ hèn... Cho dù rất mạnh... Nhưng làm sao phủ Lâm Xuân có thể xảy ra chuyện nhanh như vậy?" Tề Duệ Đại trừng lớn hai mắt, "Chẳng lẽ là bởi vì ta?"
Mao Chính Kiếm lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến đại nhân, cho dù không có đại nhân, thì việc phủ Lâm Xuân bị trấn Thần Linh kiểm soát cũng chỉ là vấn đề thời gian, ngay từ đầu chúng ta đã mắc sai lầm. Không phải đại nhân vẫn luôn tò mò sao quân binh bên ngoài huyện Dương Nam lại dễ dàng làm phản như vậy? Thuộc hạ cũng đã từng rất tò mò, nhưng sau khi rời đây thuộc hạ đã biết, trấn Thần Linh chính là ngoại lệ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận