Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 323 -




Bạch Phục Linh nghi hoặc một chút nhưng trong nháy mắt liền có thể hiểu được ý tứ của Bạch Quán Chúng: “Cha, người muốn biết về Du đại phu thì cứ nói thẳng ra đi, cần gì phải như vậy.”
“Quanh co lòng vòng, ngươi chờ ta một chút, ta đi tâm sự cùng với nàng, sau đó cũng tiện thể đi thăm dò y thuật của nàng.”
Bạch Phục Linh đối với cha hắn đều hiểu rất rõ, những cái khác chắc chắn cha hắn sẽ không thèm để ý, liền để ý đến y thuật, Du Ý sở hữu một dáng vẻ như vậy, không những vậy nàng ta còn rất trẻ, lại được Điền Đường sắp xếp làm đại phu ở trong bệnh viện.
Nếu dựa theo trình độ của Du Ninh mà so sánh, y thuật của Du Ý tuyệt đối sẽ không kém hơn là bao.
Tuổi còn trẻ, lại y thuật cao siêu, Bạch Quán Chúng nổi lên một số suy nghĩ lôi kéo người tài, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Bạch Phục Linh cũng hiểu rất rõ, y thuật của mình không đủ, trong khoảng thời gian này đại bộ phận tâm học y thuật đều có xu hướng lơ là, chuyển sang học tập những kiến thức mới ở trường học, nhưng bên phía Bạch Quán Chúng vẫn cần có người để đi bốc thuốc.
Thời điểm hắn gặp cha mình ở đây, tất nhiên hắn cũng sẽ đi theo để hỗ trợ cho Bạch Quán Chúng.
Bạch Phục Linh trước kia đều không quá chú ý đến thiên phú của hắn, hắn vẫn cho rằng thiên phú của hắn thật sự rất kém cỏi, cho đến khi bắt đầu học tập những kiến thức mới, hắn mới có thể phát hiện ra đầu óc của mình rất dễ dùng, chỉ khó động não trong phương diện y thuật, cũng vì thế mà khiến hắn không thể tiến bộ trong mảng y thuật.
Đặc biệt nếu so sánh với tiến độ học tập, so với kiến thức toán học, thì tiến độ về y thuật của hắn thực sự khiến hắn bị đả kích.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn muốn bắt đầu từ bỏ học y.
Nếu cha hắn có thể tìm được người kế thừa y bát, hắn liền có thể hoàn toàn buông bỏ chuyện này, có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào làm những chuyện khác.
"Du đại phu, ở chỗ cha của ta đã gặp một căn bệnh rất kỳ quái, có thể mời Du đại phu cùng ta đến đó để nhìn xem có được hay không?"
Tất nhiên đây cũng chỉ là một cái cớ mà hắn đã nghĩ ra, hắn tin tưởng cha hắn nhất định sẽ có thể làm được.
Du Ý ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy rõ Bạch Phục Linh, nàng liền buông sách xuống, rồi đứng dậy: “Đi thôi.”
Bạch Phục Linh còn tưởng rằng hắn còn phải nói thêm một chút lý do, không nghĩ tới Du Ý lại đáp ứng hắn rất nhanh, hơn nữa chỉ là trong chớp mắt, đã đi tới trước mặt của hắn, hắn phục hồi tinh thần của mình, sau đó liền vội vàng đuổi theo.
Bên kia Bạch Quán Chúng cũng đang chẩn bệnh cho người ta, vừa vặn đó cũng là một đứa bé.
"Bạch đại phu, nhi tử của ta vẫn luôn ho khan không ngừng, ban ngày ho khan, buổi tối cũng ho khan, lần trước Bạch đại phu đã kê đơn thuốc cho hắn uống, nhưng hắn vẫn luôn như vậy không hề có chút tiến triển, có đôi khi ta thấy hắn ho mà cảm thấy khó chịu thay, thật đau lòng mà, trước không nói tới việc trị dứt bệnh, nhưng ít nhất hãy giúp hắn hết ho khan, ai"
Lúc nói chuyện, đứa bé lại bắt đầu ho khan, triệu chứng cũng đã trở nặng hơn, mấy lần ho thiếu chút nữa liền không thể thở nổi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nương hắn cũng chỉ có thể vỗ lưng hết lần này đến lần khác, hy vọng đứa nhỏ có thể thoải mái hơn một chút.
Lúc này, động tác của nương hắn cũng vô cùng thuần thực, vậy nên có thể chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên, tình huống như vậy, dù là người lạ nhìn vào cũng cảm thấy khó chịu.
Bạch Quán Chúng nhíu mày, cẩn thận bắt mạch cho tiểu hài tử, cứ cảm thấy thiếu một chút nữa là có thể chẩn đoán được bệnh, nhưng vẫn là thiếu một chút nữa.
Bạch Phục Linh cùng với Du Ý rốt cuộc cũng đã đi lại đây, Bạch Quán Chúng ngẩng đầu, sau đó liền chào hỏi với Du Ý: "Du đại phu, ngươi cũng là người am hiểu về khoa nhi, tiểu hài tử này bị bệnh, có thể phiền ngươi đến xem thử hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận