Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 237 -




Nói thật, cho tới bây giờ Tô Tu Vĩnh chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ lại đến học đường để làm học sinh.
Hắn nhìn Điền Đường, nhìn thấy vẻ mặt của Điền Đường vẫn tỏ ra rất nghiêm túc, hắn liền biết nàng không hề nói đùa, nhưng hắn làm sao mới có thể bước qua cái ngưỡng cửa này một cách dễ dàng như vậy được…
Điền Đường đại khái cũng đã đoán được suy nghĩ của Tô Tu Vĩnh, nàng đã đứng dậy rồi nói: "Tô tiên sinh, mời ngài đi theo ta."
Tô Tu Vĩnh tất nhiên cũng không biết được suy nghĩ của Điền Đường, nhưng hắn vẫn vội vàng đứng dậy để đi theo nàng.
Sau khi hai người đi ra khỏi phòng làm việc, rất nhanh đã đi tới một gian phòng học ở gần đó, Điền Đường quay đầu lại sau đó liền ra hiệu cho Tô Tu Vĩnh không được nói chuyện, trực tiếp dẫn hắn đi vào từ cửa sau, tìm được hai chỗ ngồi vẫn còn trống ở cuối phòng học.
Người trong phòng học nghe thấy âm thanh, cũng chỉ quay đầu lại nhìn một cách qua loa, tất nhiên vẫn sẽ có người ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Tu Vĩnh xuất hiện ở bên trong phòng học, nhưng âm thanh ở trên bục giảng vẫn tiếp tục vang lên chứ không hề dừng lại, những học sinh bị phân tâm ngay lập tức liền lấy lại tập trung, lần nữa chú ý vào bài học đang được giảng ở trên bục.
Tô Tu Vĩnh vẫn không biết Điền Đường rốt cuộc là đang muốn làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ ngồi.
Nhiều lần hắn muốn nói chuyện với Điền Đường, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Điền Đường, sau đó cũng chỉ có thể đem hết sự tập trung của mình dồn về phía bục giảng, hắn bắt đầu nghiêm túc nghe tiết học vốn không hề liên quan đến hắn
Lớp này là lớp toán học.
Ban đầu Tô Tu Vĩnh vẫn có chút tò mò, sau đó liền biến thành ngơ ngác, cuối cùng trong đầu hắn cũng chỉ còn lại rất nhiều dấu chấm hỏi khác nhau, mãi cho đến lúc tan học, hắn mới hiểu được một số vấn đề nhỏ bằng trí tuệ của mình, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi..
Điền Đường cười gượng, "Đây là chương trình học của thôn Điền gia, Tô tiên sinh có thể theo kịp hay không?”
Cho đến lúc này, hắn mới hoàn toàn hiểu được những lời mà Điền Đường đã nói.
Ban đầu lúc hắn ở trấn Phong Thu, chỉ biết thôn dân của Điền gia sẽ học một số chữ viết riêng biệt.
Lúc ấy hắn còn tưởng Điền Đường vì để cho các thôn dân kia cũng biết chữ, mới cố ý đơn giản hóa lại một số kiểu chữ, cũng không nghĩ tới chuyện những chữ viết kia cũng chỉ là một phần nhỏ trong chương trình giảng dạy của thôn Điền gia mà thôi.
"Thần sứ đại nhân chớ cười ta, không dám giấu diếm gì, vừa rồi khi ta nhìn những thuật toán ở trên kia, ta vẫn không thể nào hiểu được, chỉ đại khái tìm ra được một số đáp án từ những câu hỏi nhỏ, không nghĩ tới đời này ta vốn tự xưng là thiên tài, vậy mà cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi." Tô Tu Vĩnh nói, sau đó liền thở dài một tiếng, hiển nhiên tiết học này sẽ là một chuyện đả kích vô cùng lớn đối với hắn.
Đúng lúc này, có một người đã tiến lại chỗ của bọn họ, khi nghe được những lời mà Tô Tu Vĩnh đã nói, cũng nhịn không được mà đã xen miệng vào nói: "Điền Đường, ngươi lừa gạt phu tử phải không?"
"Cái này sao có thể gọi là lừa gạt được?" Điền Đường nở nụ cười, "Ta nói thứ mà các ngươi đang học chính là chương trình học của thôn Điền gia, cái này có gì sai sao?"
"Chương trình học của thôn Điền gia cũng phân thành khó dễ." Đối phương tùy tiện đem một chiếc ghế gỗ đến, sau đó liền ngồi xuống.
“Lớp chúng ta chính là lớp chuyên, Tô tiên sinh cũng vừa tới thôn Điền gia, ngươi liền dẫn người đến nơi này, không phải lừa gạt thì thì là cái gì?"
"Không biết lớn nhỏ, ngươi đang làm gì vậy?" Lại có thêm người đi tới, hung hăng nhéo lỗ tai của hắn.
Bạch Phục Linh vội vàng bịt lỗ tai lại, tủi thân nhìn người vừa tới: "Nương, ta sao lại không biết lớn nhỏ, ta rõ ràng nói đúng, hơn nữa, nếu Điền Đường làm Tô phu tử kích động, vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Phu Tử hẳn sẽ không yếu đuối như vậy chứ?" Một người khác đi qua

Bạn cần đăng nhập để bình luận