Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 802 -




“Đan Thúy...” Quận chúa Minh Tâm nhẹ giọng nói, “Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?”
“Hồi... Hồi quận chúa, nô tỳ bắt đầu đi theo quận chúa từ năm tám tuổi, cho tới bây giờ đã tròn 15 năm.” Đan Thúy nhẹ giọng nói, sau khi nói xong ngay cả bản thân cũng có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, 15 năm, suốt 15 năm,” Quận chúa Quận chúa Minh Tâm nhẹ nhàng thở dài, “Bởi vì từ nhỏ đến lớn là bằng hữu, ta vẫn luôn rất tín nhiệm ngươi, nhưng ngươi thì sao, ngươi rất tin tưởng ta sao?”
Đan Thúy càng cúi đầu thấp hơn.
Quận chúa Minh Tâm ngồi xổm xuống: “Đan Thúy, ngẩng đầu nhìn bổn quận chúa.”
Đan Thúy do dự một chút, cắn răng ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Quận chúa Minh Tâm, Nhưng trong mắt Đan Thúy lại vô thức lộ ra vẻ áy náy và sợ hãi, ngay cả người xa lạ cũng nhìn ra điều này, huống chi là Quận chúa Minh Tâm từ nhỏ lớn lên cùng Đan Thúy.
Cuối cùng, chính Đan Thúy không chịu nổi áp lực, gục xuống khóc lóc, kể lại mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Bắt cóc, đe dọa, phản bội... Dù là ở thời điểm nào, những thói quen như vậy dường như chưa bao giờ là lỗi thời.
“Bắt đầu từ khi nào?” Quận chúa Minh Tâm hỏi.
“Hồi quận chúa, là kể từ ba tháng trước,” Đan Thúy giọng nức nở nói, “Nhưng nô tỳ cũng chưa ra tay, nếu bọn họ không bắt thân nhân của nô tỳ, nô tỳ sẽ không bao giờ phản bội quận chúa.”
“Bọn họ biết sự tồn tại của mỏ quặng sao?” Quận chúa Minh Tâm hỏi.
“Không… Không biết,” Đan Thúy lắc lắc đầu, cố gắng ngẩng đầu lên, “Quận chúa, bọn họ chỉ cho rằng quận chúa bất mãn, có thể có ý đồ khác, nên cố ý để nô tỳ theo dõi quận chúa, nô tỳ vẫn chưa nói về chuyện mỏ quặng, quận chúa, nể mặt chúng ta làm bạn bao nhiêu năm, xin hãy tha thứ cho nô tỳ.”
“Nếu không phải chúng ta đã nhiều năm là bằng hữu của nhau, ta cũng sẽ không dễ dàng phát hiện ngươi không ổn,” Quận chúa Minh Tâm nhìn Đan Thúy, “Biện pháp tốt nhất để đối phó với ngươi, chính là giết ngươi, chỉ cần giết ngươi, mọi chuyện đều có thể được giải quyết, an nguy của gia đình ngươi có ra sao cũng không hề liên quan tới ta.”
Đan Thúy lại cúi đầu.
“Ta vốn không có ý vạch trần ngươi, nhưng mà hiện tại ta có ý khác,” Quận chúa Minh Tâm ép buộc Đan Thúy ngẩng đầu, “Ta muốn ngươi truyền tin tức giúp ta.”
“Quận... Quận chúa...” Đan Thúy lắp bắp.
Quận chúa Minh Tâm khẽ mỉm cười: “Không phải bọn họ muốn chứng cứ ta có tâm tư khác sao, ngươi giúp ta đưa chứng cứ qua bên kia, tự mình đưa chứng cứ cho bọn họ.”
Đan Thúy kinh ngạc nhìn Quận chúa Minh Tâm.
Quận chúa Minh Tâm đứng dậy: “Năm đó phụ vương qua đời, ta vẫn nghi ngờ việc này có liên quan đến hoàng thúc, cả ngày đều là sự nghi ngờ, nhưng trong kinh lại có người biết được sự nghi ngờ của ta, cố ý đưa tới rất nhiều chứng cớ mưu phản của hoàng thúc, nhưng người đó là ai, ta cũng không rõ lắm, có lẽ là người của Nhân Vương và Triệu Vương, hay có thể... là một vị hoàng thất quý tộc nào đó trong kinh...”
Nàng ta nói xong, đi tới một bên giá sách, giỡ hết hàng sách trên giá sách ra, lôi ra một chiếc hộp nhỏ từ bên trong.
Vị trí cất giữ hộp bí mật như thế, có thể thấy được trước đây nàng ta thực sự rất quan tâm đến những chiếc hộp này.
Ngay cả Đan Thúy cũng mở to mắt kinh ngạc khi thấy quận chúa lấy chiếc hộp ra, Đan Thúy không biết ở đây lại có một ngăn bí mật như vậy, bên trong còn có thứ được giấu kín.
Quận chúa Minh Tâm quay đầu lại, đặt chiếc hộp vào tay Đan Thúy: “Đây là bằng chứng về việc hoàng thúc dùng thủ đoạn quỷ quyệt để đoạt ngôi, hiện tại chứng cứ này nằm trong tay ngươi.”
Đan Thúy căng thẳng ôm chiếc hộp trong tay, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Quận chúa, nô tỳ…”
Quận chúa Minh Tâm càng đè nặng tay: “Ngươi nhớ kỹ phải tự tay đưa chiếc hộp này qua bên kia, nếu ngươi làm mất nó, ngươi nên tự biết hậu quả là gì.”
“Nhưng mà quận chúa, chuyện này... chuyện này rất quan trọng... Nếu bọn họ biết... chỉ sợ tính mạng quận chúa sẽ gặp nguy hiểm...” Đan Thúy liên tục nói, tiếng khóc càng thêm nặng nề hơn.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra sau khi những thứ này được đưa ra ngoài, con đường trước mặt Quận chúa Minh Tâm sẽ là như thế nào đây.
“Ngươi đưa đi, bổn quận chúa sẽ tự nghĩ cách đón người nhà của ngươi ra, đưa đến trấn Thần Linh an cư.” Quận chúa Minh Tâm thấp giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận