Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 621 -




Không ai chú ý tới, sau khi bọn họ rời đi, gần đó ở trên núi có người lặng lẽ thò đầu ra.
"Chậc chậc, không hổ là Văn Bình đại nhân, biết rõ núi có hổ vẫn đi lên núi, đáng tiếc, người của bọn họ đi về phía trước một chút, bố trí của chúng ta ở đây sẽ hoàn toàn vô dụng.”
"Thủ hạ kia của hắn không phải đã nhắc nhở không thích hợp sao, sao còn đi về phía trước?" Bên cạnh có người ló đầu ra.
"Ai biết được, nên ban cho hắn danh hiệu “dũng cảm đáng khen”." Lý Nhị Trụ nói xong, bẻ một cành cây gần đó rồi cầm trong tay xoay tròn.
Hai người này không ai khác chính Lý Nhị Trụ và Vương Trường.
Lúc bọn họ nói chuyện, cách đó không xa cũng có động tĩnh rất nhỏ, không bao lâu, có một người đi tới.
Vương Trường lập tức hành lễ: "Thạch đại nhân."
“Không cần đa lễ.” Thạch Hùng khẽ gật đầu, nhìn Lý Nhị Trụ: “Lần này bọn họ đi về phía trước, huyện Dương Nam thực sự có thể đối phó sao?”
Lý Nhị Trụ bật cười: “Nếu lúc này bọn họ quay đầu lại, có lẽ chúng ta sẽ khó đối phó, nhưng khi bọn họ đến huyện Dương Nam, muốn ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy, khắp nơi này đều có đường chính che phủ khu an toàn."
Thạch Hùng nhìn về hướng đoàn người Văn Bình biến mất, hỏi: “Chúng ta đi qua đó không?”
"Đi thôi, để người đi từ đường chính là được, càng an toàn hơn một chút." Lý Nhị Trụ tiện tay chống vào một thân cây, xoay người nhảy xuống, bình tĩnh đi đến giữa đường chính đứng.
Giống như một tín hiệu, rất nhanh, những người ẩn nấp xung quanh cũng lần lượt xuất hiện, nếu có người của Văn Bình ở đây, bọn họ sẽ phát hiện trong những người này rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Thạch Hùng và Vương Trường cũng đi lên đường lớn.
Phía bên kia, sau khi Văn Bình dẫn theo người rời đi, cuối cùng cũng thấy được cổng thành huyện Dương Nam.
Nơi này không hỗn loạn như hắn dự đoán, ngược lại, nơi này yên tĩnh đến khó tin, thậm chí ở góc cổng thành còn có rau xanh đã mọc lá non, nếu không có người thường xuyên chăm sóc, đám rau này không thể phát triển tốt như vậy.
Mã Thái nâng cao cảnh giác.
Văn Bình thì híp mắt nhìn cửa thành cách đó không xa.
Sau khi Điền Đường triệt để chiếm được huyện Dương Nam sáp nhập vào trấn Thần Linh cũng không có động đến cổng thành này, nếu có người có thể đứng trên cao nhìn có thể thấy rõ trong ngoài cửa thành chênh lệch rất lớn. Nhưng người đám Văn Bình có thể ở phía dưới, hoàn toàn không thấy tình huống trong thành, cũng không biết hiện giờ huyện Dương Nam đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Điền Đường đứng ở cổng thành, nàng đứng từ trên cao nhìn xuống đại đội nhân mã phía dưới.
Triệu Đồ và Lâu Đồng Nghĩa đứng bên cạnh nàng.
Binh lính bên cạnh Văn Bình đã giương cung tiễn trong tay lên, nhắm mũi tên vào Điền Đường trên tường thành.
“Giỏi lắm, Triệu Đồ, Lâu Đồng Nghĩa, hai ngươi quả nhiên là lòng muông dạ thú!” Văn Bình cắn răng nói.
Tay Mã Thái nắm dây cương càng ngày càng chặt, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh: "Đại nhân, chỉ sợ chúng ta đã rơi vào bẫy."
"Phía sau..." Văn Bình nói, lúc quay đầu lại hai mắt đột nhiên trừng lớn, tâm tình vốn vui vẻ lập tức chuyển thành phẫn nộ và hơi sợ hãi: "Thạch Hùng, ngươi lại dám phản bội triều đình?! Sao ngươi dám?!!!”
Mã Thái cũng mở to mắt.
Ban đầu hắn còn cảm thấy có lẽ Thạch Hùng tới hỗ trợ, nhưng người phía sau Thạch Hùng càng ngày càng nhiều, hơn nữa rõ ràng phân rõ giới hạn với bọn họ, hắn liền biết Thạch Hùng tuyệt đối không tới giúp mình.
Binh lính bên cạnh Văn Bình nắm cung tiễn cũng có chút run rẩy.
"Bắn tên đi, gan dạ lên, đừng sợ." Lý Nhị Trụ đứng thẳng dậy, để lộ vị trí tim mình, rồi đưa tay chỉ vào: "Cứ bắn vào đây này, bắn chuẩn mới giết chết được ta.”
Vương Trường bên cạnh nhìn dáng vẻ khiêu khích ác liệt của hắn, thật sự không nhịn được trợn mắt: "Nhàm chán."
Lý Nhị Trụ trừng lại: "Nói gì đấy, thời gian này không ta có ở đây, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi, ta là lão đại ngươi, ai dạy ngươi không biết lớn nhỏ thế?!"
Vương Trường đang muốn nói chuyện, bên tai lại đột nhiên nghe được âm thanh bén nhọn “vút” trong không khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận