Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 892 -




Cuộc trò chuyện giữa nha sai cùng đối phương truyền đến: "Lần này ngươi tố cáo rất tốt, có thưởng, về sau còn có chuyện như vậy, ngươi còn có thể tới phủ nha tìm ta, nhưng nếu ngươi dám giấu diếm không báo, ta liền đem ngươi cùng nhau đưa ra ngoài, mệnh lệnh lần này là hoàng thượng thông qua Quảng An vương hạ chỉ, là thánh chỉ, ai cũng không cho phép cãi lệnh, ngươi hiểu rồi chứ?"
“Vâng vâng vâng.” Đối phương lập tức cúi đầu khom lưng, “Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân về sau nếu gặp lại người nghèo khổ như vậy, nhất định lập tức bẩm báo, đại nhân vất vả rồi.”
“Ừ.” Nha sai gật đầu lần nữa, xong sai người mang người đi.
Người Dung gia đều chú ý tới tình huống nơi này, đều khiếp sợ nhìn người này, người này không phải ai khác, chính là người liên tiếp mấy lần tới cửa cầu thân, lại bị cự tuyệt, ai có thể nghĩ tới hắn dĩ nhiên bởi vì không cưới được Dung Thu, liền đem Dung gia tố cáo.
Hốc mắt Dung Thu lập tức đỏ lên.
“Ô ô…” Nàng quay đầu nhìn người Dung gia.
Thân thể Dung mẫu suy yếu, nhẹ nhàng tạm thời ôm Dung Thu vào trong ngực: "Không sợ, Tiểu Thu không cần sợ, vô luận như thế nào, nương cũng sẽ không để cho ngươi gả cho người như vậy, nương tình nguyện lang bạc kỳ hồ, cũng sẽ không hủy hoại cả đời Tiểu Thu của nương.”
Dung phụ thở dài một tiếng, giơ tay vỗ vỗ đầu Dung Thu.
Chuyện cho tới bây giờ, bọn họ hiển nhiên chính là bị tiểu nhân hãm hại, nhưng tiểu nhân như vậy, cho dù gả Dung Thu đi, nàng thật có thể sống tốt sao?
Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, các phủ thành huyện nha nhao nhao tăng nhân mã, ngay từ đầu chỉ là xuống tay với những người chân chính chỉ có bốn bức tường, sau đó có một vài nha sai vì báo cáo kết quả công tác, cũng dần dần bắt đầu xuống tay với gia đình như Dung gia, tận sức muốn đuổi toàn bộ những người nhìn thấy nghèo khổ đi.
Mà những người bị đuổi đi này, chỉ có thể mang theo tâm tình thấp thỏm nghênh đón tương lai không biết.
……
Lúc này đám người Thích Cố đều ở trong phủ Ninh Kỵ.
Vị trí Ninh Kỵ phủ ở sát vách phủ Lâm Xuân, sau khi Quảng An vương cùng Thích Cố gặp mặt, liền mang theo mọi người ở lại Ninh Kỵ phủ.
"Quân sư thần cơ diệu toán, kế hoạch 'Liên đới' sau khi đưa ra, hiệu quả quả nhiên tốt hơn bao giờ hết, nghe nói có một người phủ thành, uy hiếp gả nữ giấu diếm không báo, bị phát hiện sau đó trực tiếp chém, giết gà dọa khỉ." Thích Cố ngồi đối diện Lý Nhị Trụ, dương dương tự đắc nói.
“Quảng An Vương phản ứng thế nào?” Lý Nhị Trụ nhìn Thích Cố.
“Kế hoạch lần này tiến hành vô cùng thuận lợi, các nơi không dám qua loa, nhao nhao xua đuổi bá tánh nghèo khó trong phạm vi quản hạt, ít ngày nữa sẽ đến phủ Lâm Xuân, Quảng An Vương vô cùng vui mừng, nói là sẽ nhắc tới ta trên tấu chương trình cho hoàng thượng, đến lúc đó nếu thật sự có thể thăng quan, ta nhất định mang theo quân sư cùng nhau hồi kinh phục mệnh.” Lúc này Thích Cố đã hoàn toàn tín nhiệm Lý Nhị Trụ, có một chút thành quả nhỏ nào đều sẽ tìm Lý Nhị Trụ nói tỉ mỉ.
Lý Nhị Trụ nở nụ cười: "Thích tướng quân làm rất tốt, người đưa đến phủ Lâm Xuân đương nhiên nên càng nhiều càng tốt, những người bệnh nặng kia càng nên kéo dài mạng bọn họ, nếu chết trên đường thì cũng chỉ là một người chết, không có chút tác dụng nào, chỉ có để cho bọn họ kéo bệnh nặng tiến vào phủ Lâm Xuân, mới có thể mang đến càng nhiều phiền toái cho người phủ Lâm Xuân.”
"Quân sư nói cực kỳ đúng, ta đây đi tìm Vương gia, lại để Vương gia đi nhấn mạnh cho những người làm việc kia!" Nói xong, Thích Cố lập tức xoay người ra cửa, muốn đi tìm Quảng An Vương thương lượng chuyện này.
Lý Nhị Trụ nhìn bóng lưng Thích Cố rời đi, lấy thư trong lòng ra.
Thư tín là từ phủ Lâm Xuân gửi tới, trong thư chỉ có lác đác mấy chữ, nhưng trong đó có một câu bị trọng điểm đánh dấu.
"Thương tàn, bệnh nặng, lão nhân già yếu nữ tử hài tử, người triều đình càng không muốn, thì càng phải giữ mạng cho bọn họ đến thành Thần Linh, Bạch đại phu cùng bác sĩ Du đã ở khu Tân Hà thành lập một căn cứ y tế lâm thời, lúc nào cũng có thể chẩn trị."

"Nương ~"
“Tiểu Thu, đừng khóc, nương sợ là … khụ khụ … sợ là chống cự không nổi.” Dung mẫu vì không muốn ho khan, cố gắng đè thấp thanh âm của mình, nhưng dù vậy, tình trạng của nàng vẫn không tốt lắm, “Tiểu Thu, sau khi nương đi, ngươi cùng cha ngươi phải sống thật tốt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận