Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 471 -




“Ngươi không muốn làm sao?”
“Muốn chứ, sao lại không muốn, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì làm, tùy tiện bỏ ra chút sức lực mà có thể lấp đầy bụng cũng tốt, ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, huyện lệnh huyện Dương Nam này làm một người rất cẩn thận, hắn làm như thế này cũng thật quá lớn mật, nếu như chuyện này bị Văn đại nhân biết….”
“Ngươi không nói ta không nói, ai biết được việc này?” Hứa Liên nhấc chân lên dẫm dẫm đường trước mặt: “Lại nói, chúng ta cũng chỉ là kiếm miếng cơm ăn mà thôi, cũng không phải lấy bạc của hắn, nếu không phải lương tâm của huyện lệnh huyện Dương Nam bộc phát, không chừng sẽ có người đói chết.”
“Còn không phải sao, hai ngày nay buổi tối ta đều không bị đói đến tỉnh, ăn no rồi ngủ, thật là thoải mái.”
“Cũng không biết khi nào mới có thể không cần đánh giặc.”
“Chuyện đó khó lắm, nghe nói trong khoảng thời gian này Nhân Vương cùng Văn đại nhân hình như xảy ra mâu thuẫn, có lẽ qua mấy ngày nữa phủ Lâm Xuân không thủ nhân thủ liền sẽ kêu gọi chúng ta quay trở về…”
“Kêu trở về để nạp mạng sao?” Hứa Liên lắc đầu: “So với trở về nạp mạng, ta tình nguyện ở lại huyện Dương Nam này, coi như là ăn bữa nay lo bữa mai cũng muốn ở lại chỗ này sinh sống, cuộc sống này sao lại khó khăn như vậy chứ?”
“Đúng vậy, nếu như không phải đánh giặc thì tốt, Triệu Vương cùng Nhân Vương đều là người của hoàng thất, làm sao cứ muốn đánh nhau chứ?”
………..
“Ăn cơm!”
“Tới rồi tới rồi, cuối cùng cũng được ăn cơm, hôm nay ăn đồ ăn gì thế?”
Cơm canh được đẩy ra từ bên trong thành huyện Dương Nam, vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn những quân lính đang làm việc ở đó, ngửi được mùi cơm bay vào mũi, vội vàng ném công cụ làm việc trong tay xuống chạy tới ăn cơm.
Người đưa cơm cười: “Các ngươi đều nhìn thấy rồi, hôm nay mỗi người đều được nửa quả trứng gà, sau này làm việc cho tốt, còn có thể ăn cơm canh ngon hơn.”
“Có trứng gà đã rất tốt rồi, thật sự còn có thể ăn ngon hơn sao?” trong đám người có người không dám tin mà hỏi lại.
Người đưa cơm cũng không phải là người của huyện Dương Nam, mà là thủ vệ của phủ Khê Lâm, nghe thấy lời này cũng không cần suy nghĩ liền gật đầu: “Đó là đương nhiên, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là nửa quả trứng gà mà thôi, nếu như làm tốt, còn có thịt gà, thịt vịt, còn có rất nhiều rau dưa tươi mới nữa.”
Cơm canh trước mắt cũng không phong phú, ngoài nửa quả trứng gà ra thì món chính là khoai lang hầm khoai tây, sau đó mỗi người được hai lá cải trắng, dù là xét từ góc độ dinh dưỡng hay xét về sự đa dạng thì thức ăn như vậy thật sự không tính là tốt.
Nhưng mà ở trong mắt những quân lính đó lại đều là mỹ vị có thể làm người ta chảy nước miếng, cho dù chỉ ngửi thấy mùi khoai lang cũng có thể làm cho họ chảy nước miếng ròng ròng.
Bọn họ cũng không phải lưu dân, mà là quân đội chính quy, nhưng hàng ngày bọn họ vẫn không thể ăn no.
Huyện Dương Nam cách phủ Lâm Xuân không xa mà cũng không gần, mà ở chỗ này lại chỉ có một ngàn quân binh, rất dễ bị người ta xem nhẹ, có nhiều lần bọn họ đều là chờ đến lúc thật sự đói không chịu nổi mới đành phải phái người đi thúc giục, cầu xin một ít lương thực đưa lại đây.
Đa số thời điểm bọn họ tình nguyện bị đói cũng không muốn đến phủ Lâm Xuân.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ, ở lại huyện Dương Nam cùng lắm thì bị đói, cho dù đói lả đến mức da bụng dính vào da lưng cũng vẫn còn có cơ hội sống sót, nhưng nếu đi đến phủ Lâm Xuân thì thật sự là tìm đường sống trong chỗ chết, ai cũng không biết bản thân có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.
“Cháo hôm nay ăn rất ngon, rất thơm.” Quân lính ôm lấy chén của mình, húp vào miệng một miếng lại một miếng to, mỗi khi húp một miếng đều sẽ hít sâu vào một hơi, cảm nhận hương thơm của cơm canh.
Hứa Liên cũng rất hưởng thụ bữa cơm này, có điều hắn ăn chậm, người khác đều đã ăn hơn nửa chén mà hắn mới chỉ ăn non nửa chén, hơn nữa mỗi lần ăn một miếng cháo khoai lang đều sẽ cắn một miếng cải trắng nhỏ, lại cắn thêm một miếng trứng gà nhỏ, bộ dáng tỉ mỉ so với những người khác liền cảm thấy có chút lạc đàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận