Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 772 -




“Vâng, Quận chúa.” Bên trong có nha hoàn lên tiếng, bước nhanh lên đỡ tay Quận chúa Minh Tâm.
Điền Đường đứng ở phía sau Quận chúa Minh Tâm, trong mắt mang theo vài phần hoang mang, khi đối phương muốn dẫn người rời đi, mở miệng nói chuyện: “Đã nói đây là giao dịch, lời ta đã nói ra cũng tuyệt đối sẽ không đổi ý, ta có thể đồng ý với ngươi một điều kiện, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định ta sẽ giúp ngươi hoàn thành.”
Quận chúa Minh Tâm dừng bước.
Với địa vị của nàng bây giờ, về cơ bản thì nàng có thể có được thứ mình muốn, nhưng nàng vẫn do dự.
Điền Đường cũng có thể nhìn ra sự do dự của Quận chúa Minh Tâm, mặc dù nàng không biết nàng ta muốn cái gì, nhưng thứ duy nhất mà trấn Thần Linh có thể cho nàng chỉ là những thứ kia, nàng chủ động nói: “Nếu như Quận chúa Minh Tâm muốn lương thực, khi cần người có thể viết thư cho ta, ta sẽ sai người đưa đi, nếu Quận chúa Minh Tâm có người muốn bảo vệ, bất cứ lúc nào cũng có thể phái người tới đây, cái khác không nói nhưng ít nhất trấn Thần Linh có thể bảo vệ người đó.”
Lương thực là yêu cầu đầu tiên của đối phương, bảo vệ là lời hứa hẹn của nàng.
Gần như ngay khi Điền Đường vừa dứt lời, Quận chúa Minh Tâm đã thả lỏng một chút, nhưng nàng ta vẫn không nói ra điều mình cần, thậm chí còn tiến lên một bước.
Nhưng cuối cùng nàng ta lại quyết định không bước nữa, thu chân lại, nàng ta đưa lưng về phía Điền Đường gật đầu: “Đa tạ.”
Lần này, mặc dù không đưa ra câu trả lời nhưng nàng ta đã chấp nhận nhân tình của Điền Đường.
Nói xong, nàng ta trực tiếp mang người ra khỏi thị trường giao dịch này.
“Lý Nhị Trụ, kêu người đưa Quận chúa Minh Tâm rời khỏi trấn Thần Linh.” Điền Đường hô to nói.
“Vâng.” Lý Nhị Trụ lập tức trả lời, rất nhanh đã gọi vài người tới, đi theo đoàn người Quận chúa Minh Tâm rời khỏi thị trường giao dịch.
Sau khi hai đội rời đi, trong thị trường giao dịch cũng chỉ còn lại Điền Đường, Lâm Thành Phúc và mấy binh sĩ đang thu dọn bát đũa.
Lâm Thành Phúc đi tới bên cạnh Điền Đường, tò mò hỏi: “Thần sứ đại nhân nhận lời như vậy, có nguyên do gì không?”
“Quận chúa Minh Tâm đã đưa quặng sắt cho ta.” Điền Đường nói xong, cũng chậm rãi đi ra khỏi phòng giao dịch.
“Thật sao?” Lâm Thành Phúc đi theo bước chân của Điền Đường, trong lời nói đầy vẻ kinh ngạc, mà trong đáy mắt lộ vẻ mừng rỡ như điên, “Một tòa quặng sắt lớn như vậy, vậy mà Quận chúa Minh Tâm nói cho là cho sao?”
“Phải, quận chúa cũng không đòi hỏi gì cả,” Điền Đường gật đầu và nhấn mạnh, “Ta có thể xác nhận rằng quặng sắt đã thuộc về trấn Thần Linh.”
Lâm Thành Phúc không hỏi tại sao Điền Đường lại có thể chắc chắn như vậy, cũng không cần hỏi, Lâm Thành Phúc chỉ ngạc nhiên với quyết định của Quận chúa Minh Tâm, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn vẫn nhỏ giọng nói: “Theo như thuộc hạ thấy, Quận chúa Minh Tâm hoàn toàn không phải người lương thiện như vậy.”
Lời nói của Lâm Thành Phúc không phải nói rõ Quận chúa Minh Tâm, chẳng qua muốn nói đến việc đối phương sẽ không phải người dễ đối phó, nói cách khác, dưới tình huống thường lệ như vậy, Quận chúa Minh Tâm sẽ không dễ dàng tặng quặng sắt một cách vô điều kiện như vậy.
“Ta biết, quận chúa cũng không nói lý do,” Điền Đường rất tán thành lời nói của Lâm Thành Phủ, “Nhưng nếu Quận chúa Minh Tâm đã tặng quặng sắt làm quà, ngươi dẫn người đi kiểm tra tình hình quặng sắt, mấy ngày nữa ngươi đi cùng Lý Nhị Trụ, để hắn đi một mình ta không yên tâm.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.” Lâm Thành Phúc lập tức gật đầu, đầu óc hoạt động rất nhanh, đã bắt đầu tính toán nên xử lý chuyện này như thế nào.
Lúc hai người đi ra khỏi thị trường giao dịch, Quận chúa Minh Tâm đã mang theo người được một đoạn khá xa, Điền Đường chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đoàn người đối phương.
Vẫn còn nhiều bí mật chưa được giải đáp về vấn đề này.
Giống như Lâm Thành Phúc đã nói, Quận chúa Minh Tâm nhất định sẽ không phải là một người tốt như vậy.
Vị trí của quặng sắt nằm giữa phủ Lâm Xuân và triều đình, Quận chúa Minh Tâm có thể giấu một quặng sắt ở giữa hai bên, điều này thể hiện năng lực của nàng ta, đồng thời cũng có thể chứng minh tầm quan trọng của quặng sắt này đối với Quận chúa Minh Tâm mà nói lớn đến như nào, nói là cho đi nhưng không thể cho đi quá vội vàng như vậy được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận