Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1181 -




Chương 1181:
Bùi Phong Bình nói ra như vậy Bào Tử Thời nhanh chóng đoán được chuyện hắn muốn nói không đơn giản, nhanh chóng bảo Bào phu nhân cùng ngồi xuống, lẳng lặng lắng nghe Bùi Phong Bình nói chuyện.
Hai người tuy đã từng làm quan cùng triều, nhưng không chỉ có chênh lệch về chức quan, mà trên mặt tuổi tác cũng kém gần gấp đôi, lúc Bào Tử Thời đối mặt với Bùi Phong Bình cũng hoàn toàn dùng thái độ vãn bối đối đãi với trưởng bối.
Hai người vừa mới ngồi xuống, đột nhiên trong phòng tối sầm đi một ít.
Bào Tử Thời quay đầu nhìn, nhìn về phía người đứng ở cửa: “Cái này…”
“Hắn là học trò ta vừa mới thu, gọi là Lý Nhị Trụ.” Bùi Phong Bình cười giới thiệu nói: “Lần này cần cùng các ngươi nói một chuyện trọng đại, hắn đứng ở cửa canh giữ để tránh nhân sĩ tạp vụ xâm nhập.”
Bào Tử Thời đưa mắt nhìn Lý Nhị Trụ, lại nhìn về phía Bùi Phong Bình, nghiêm túc nói: “Tinh thần của Bùi đại nhân tựa hồ tốt hơn chút so với trước đây, hơn nữa đã rất nhiều năm không nghe thấy Bùi đại nhân thu nhận học trò.”
Lúc còn trẻ học sinh trên danh nghĩa của Bùi Phong Bình rất nhiều, thậm chí có một số người trước mắt còn làm quan trong triều, nhưng vào một năm nào đó Bùi Phong Bình đột nhiên không thu nhận học trò nữa, tuy rằng tin tức truyền đi không được xác minh nhưng sau đó rất nhiều năm, xác thật không còn thấy tin tức Bùi Phong Bình thu nhận học trò.
Bào Tử Thời có thể lý giải đại khái nguyên nhân Bùi Phong Bình không thu nhận học sinh nữa, cũng bởi vậy hắn càng tò mò nguyên nhân đột nhiên Bùi Phong Bình lại lần nữa chịu thu học trò.
Bùi Phong Bình cười: “Hắn cũng không được xem là học trò chính thức, chẳng qua là đi theo ta học một ít nội dung kinh, sử, tử, tập thôi, hắn là một người tham gia quân ngũ, cũng không cần thiết phải học quá nhiều thứ văn nhân.”
Lời này vừa nói ra trong mắt Bào Tử Thời liền hiện lên vẻ khiếp sợ, trước đó hắn đã nhìn ra Lý Nhị Trụ không giống như là người học văn, nhưng sự tình được nói ra từ miệng Bùi Phong Bình hắn vẫn có chút cảm giác không thể tin được, quan trọng hơn là Bùi Phong Bình nói chính là “tham gia quân ngũ”.
“Bùi đại nhân hồi.. triều đình?” Bào Tử Thời thấp giọng hỏi, trong thanh âm mang theo vài phần cảm xúc phức tạp.
Thu một tên học sinh tham gia quân ngũ, khẳng định không thể nào là tùy ý, đặc biệt là thân phận của Bùi Phong Bình càng không thể tùy tùy tiện tiện tiếp xúc cùng binh tướng, trừ khi người kia hiện tại đang đỡ Bùi Phong Bình.
Bùi Phong Bình cũng biết được suy đoán của hắn, không có úp úp mở mở:
“Bào đại nhân có từng nghe nói qua ‘thần linh’ chưa?”
Bào Tử Thời sửng sốt: “Thần linh?”
“Bào đại nhân, có một số lời nói mặc dù Bùi mỗ không nói, Bào đại nhân cũng có thể đoán được, lần này đến đây chủ yếu Bùi mỗ muốn hỏi Bào đại nhân một chút, có hứng thú đi qua hay không?”
Bùi Phong Bình nói rồi nhìn ra đồng ruộng ngoài cửa: “Lấy năng lực của Bào đại nhân, dùng để làm ruộng thật sự đáng tiếc, không bằng đổi một chỗ khác bắt đầu làm lại lần nữa.”
Bào Tử Thời có thể đi đến vị trí Hình Bộ thị lang thì tuyệt đối không phải là kẻ ngu dốt, chỉ mấy câu nói ngắn ngủi của Bùi Phong Bình hắn liền hoàn toàn nghe hiểu ý tứ trong đó.
Tin tức về thần linh trong khoảng thời gian này truyền đi càng ngày càng nghiêm trọng, hắn tất nhiên là đã nghe nói qua, mà cùng tin tức thần linh truyền đến còn có tin tức về phủ Lâm Xuân và phủ Quảng Cừ truyền đến.
Thiên hạ hiện giờ đều biết phủ Lâm Xuân cùng phủ Quảng Cừ bị đổi một thế lực hoàn toàn mới chiếm cứ, có truyền thuyết kể thế lực ở phía sau có thần linh tồn tại.
Bùi Phong Bình dùng ‘thần linh’ thay thế, hắn cũng có thể hoàn toàn nghe hiểu, đây cũng là nguyên nhân hắn khiếp sợ.
Bào Tử Thời lại lần nữa im lặng, thậm chí lần này thời gian im lặng còn dài hơn so với lúc trước nhìn thấy Bùi Phong Bình, hắn cần có thời gian đi tiêu hóa những ý tứ trong lời nói này, đồng thời còn cần đưa lại cho Bùi Phong Bình một câu trả lời.
Cuối cùng, Bào Tử Thời hồi phục tinh thần, nhìn về phía Bùi Phong Bình: “Bùi đại nhân vì sao lại lựa chọn ‘thần linh’.”
Bùi Phong Bình mỉm cười: “Bởi vì bài đồng dao đều là sự thật, mà tình huống chân thật so với nội dung trong bài đồng dao còn tốt hơn nhiều, bá tánh an khang, Bùi mỗ tin tưởng trong thiên hạ không có lựa chọn nào tốt hơn thành Thần Linh nữa.”

"Bùi đại nhân, nếu ta đi cùng ngươi, người nhà của ta, còn có thôn dân nơi đây..."
Bào Tử Thời vẫn luôn kính ngưỡng Bùi Phong Bình, hiện giờ cũng không hề nghi ngờ lời nói của Bùi Phong Bình, hắn cũng biết "thần Linh" trong miệng Bùi Phong Bình nhất định là nơi rất tốt, cho nên mới có thể thay đổi suy nghĩ vẫn luôn cố chấp của mình. Nhưng cho dù thành Thần Linh tốt thì chung quy cũng sẽ rời xa triều đình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận