Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 399 -




Vệ Kiến Đình cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ có thể gật đầu: "Được, ta đáp ứng với người, chỉ cần hắn có thể kể hết những chuyện đã xảy ra với ta, nếu có thể thuyết phục được ta, ta tuyệt đối cũng không giận chó đánh mèo.”
Lúc này lão nhân mới cảm thấy yên tâm, nàng vốn định rời đi, nhưng sau khi suy nghĩ một chút vẫn quyết định sẽ ở lại: “Ta đi cùng với ngươi.”
Vệ Kiến Đình thở dài: “Được.”
Phòng của Vệ Lương Tài ở một bên khác, hai mẫu tử bọn họ phải đi xuyên qua sân, rồi đi thêm một lát liền mới có thể đến được nơi ở của Vệ Lương Tài.
Giống như những gì mà hạ nhân đã nói, cửa phòng của Vệ Lương Tài đóng chặt, bên trong cũng không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Vệ Kiến Đình đang định tiến lên,thì lão nhân đã tiến lên trước một bước để gõ cửa trước: "Cháu ngoan, ngươi có ở đó hay không? Nãi nãi đến để thăm ngươi”
"Cháu ngoan, có phải đã gặp phải chuyện gì rồi hay không, nói với nãi nãi, nãi nãi mới có thể giúp đỡ cho ngươi , có được không?”
"Không sao, mặc kệ là ngươi đã gặp phải chuyện gì, đều đã có nãi nãi ở đây rồi, bất luận như thế nào nãi nãi cũng sẽ đứng về phía ngươi. không cần giấu chuyện một mình đâu, cháu ngoan à, ra ngoài lâu như vậy, nãi nãi cũng rất nhớ ngươi..."

Vệ Kiến Đình vốn vẫn đứng ở bên cạnh, hắn vẫn chờ lão nhân gõ cửa để gọi Vệ Lương ra.
Nhưng mặc kệ lão nhân kêu như thế nào, Vệ Lương Tài cũng không hề đi ra, nhất thời lửa giận của hắn cũng dâng lên, hắn đã tiến lên phía trước mặt của lão nhân, hắn cố gắng đè nén lửa giận ở trong lòng của mình rồi thấp giọng nói chuyện: "Nương, nếu hắn không đi ra, chuyện này cũng không có đáp án, nếu mà Quảng An Vương trách tội, Vệ gia của chúng ta đều sẽ bị ảnh hưởng.”
Lão nhân thở dài, nàng biết chuyện này cũng không thể dễ dàng xử lý như vậy, nhưng nàng vẫn không đành lòng, nàng vẫn tiếp tục gõ cửa: "Cháu ngoan, ngươi ra đi, nếu không ra, cha sẽ nổi giận a, đến lúc đó ta cũng không có cách nào để bảo vệ ngươi.”
Lão nhân nói xong, cửa phòng liền đột nhiên mở ra.
Hai mắt của lão nhân lập tức đã trở nên sáng ngời, nàng đã sờ lên hai má của Vệ Lương Tài: "Cháu ngoan, xem ngươi đi, đều đã gầy đi như vậy.”
Vệ Lương Tài nhìn hai người ở trước mắt, hắn cũng có thể nhìn ra sắc mặt của Vệ Kiến Đình đã trở nên rất khó coi.
Hai phụ tử nhìn nhau hồi lâu, Vệ Lương Tài mới rũ mắt rồi mới quỳ gối xuống: "Nhi tử đã biết sai, xin phụ thân hãy trách phạt.”
Vệ Kiến Đình nhíu mày, hắn quả thực đã cảm thấy vô cùng phẫn nộ vì chuyện Vệ Lương Tài khi vừa mới trở về liền đã tránh không gặp, nhưng hiện tại Vệ Lương Tài lại dễ dàng nhận sai như vậy, ngược lại đã làm cho hắn cảm thấy chuyện này có chút không đúng.
Hắn biết rất rõ tính cách của nhi tử mình, cho dù bình thường nó làm việc cũng không đáng tin cậy, nhưng khi gặp phải chính sự. Cho tới bây giờ đều không hề để xảy ra bất kỳ vấn đề gì, lần này được giao chuyện lớn như vậy, hắn tuyệt đối không phạm sai lầm.
Nhưng dựa theo tính tình của Vệ Lương Tài, nếu hắn cho rằng mình không sai, nhất định sẽ theo lý mà tranh luận, chắc chắn cũng sẽ không giống như bây giờ, không nói hai lời mà liền lập tức nhận sai.
“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi có biết chuyện này khi phạm sai lầm sẽ có nghĩa là gì hay không?”
“Nhi tử nguyện ý lĩnh phạt.” Vệ Lương Tài cúi đầu, hắn vẫn chỉ nhận sai, cũng không hề nói ra bất kỳ điều gì nữa.
Lão nhân ở bên cạnh liền nhịn không được mà đã đem tay đặt ở trên vai Vệ Lương Tài, nàng run rẩy nói: "Cháu ngoan, không phải là lỗi của ngươi, ngươi cũng không thể lĩnh phạt, ngươi chỉ cần nói ra hết mọi chuyện, nãi nãi cùng với ngươi chúng ta cùng nhau nghĩ ra cách, có được không?”
"Nãi nãi, chuyện này đều là lỗi của ta, ta nhận." Giọng của Vệ Lương Tài vẫn rất kiên định, "Cho dù là hình phạt gì? Con cũng đều sẽ chấp nhận.”
Vệ Kiến Đình hít sâu một hơi: "Người đâu!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận