Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 53 -




Điền Đại Nữ cũng rất chờ mong có một cái tên dễ nghe, sau khi được Điền Đường tán thành, lập tức gật đầu, trong ánh mắt đều tràn đầy tươi cười: "Ừ."
Điền Đường nhìn nàng cười, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
[Chúc mừng người chơi đã mở ra [Giáo dục hưng bang - sơ cấp dạy học] • [ Đào lý mãn thiên hạ* ], học sinh lớp mầm đạt tới 10 người, khen thưởng 10 bộ đồng phục nhà trẻ, 10 đóa hoa hồng nhỏ, 10 cái pháo hoa, hãy tiếp tục cố gắng.]
(*): Để hình dung vị thầy có nhiều học trò khắp nơi trong cả nước
Điền Đường hoài nghi nhân sinh: Cái này cũng được?
Mấy nhiệm vụ chính tuyến trước đó, bất kể là sửa phòng tạo cầu thăng cấp thôn xóm, hay là khai khẩn đất đai, đều là nhiệm vụ cơ sở hạ tầng nghiêm trang, đây lại là cái gì?
Nhà trẻ? Lớp mầm??? Điền Đường nhìn ba món thưởng lần này, bất kể là món nào, đều rất đáng châm chọc.
Sau khi Điền Đường tiễn Điền Đại Nữ đi, dùng sức chọc chọc giao diện trò chơi.
[Chúc mừng người chơi đã kích hoạt phần thưởng bất ngờ: 20 que kẹo.]
Điền Đường:?
Hiện tại ban đêm ở từ đường náo nhiệt hơn trước rất nhiều.
"Hai chữ này là có ý gì?"
"Khoai tây viết như thế nào ngươi còn nhớ rõ không?"
Sau khi Điền Đường nhận được khen thưởng từ trò chơi, nàng liền tổ chức một cuộc thi, kết quả cuộc thi cũng không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù là đề thi đơn giản nhất, người thông qua cũng chỉ có mười người mà thôi.
Con số này vừa vặn bằng với phần thưởng đạt được trong nhiệm vụ.
Trong mười người, tỷ tỷ của Điền Đường chiếm mất năm người, người duy nhất không thông qua là Điền Hồng Thảo.
Điền Đường nghiêm khắc dựa theo danh sách thông qua cuộc thi, phát toàn bộ phần thưởng ngoại trừ pháo hoa xuống.
Quần áo, hoa hồng, kẹo que, mỗi người một phần.
Ba phần thưởng này bao gồm quần áo, thức ăn và vinh dự.
Khen thưởng đồng phục nhà trẻ là một bộ hoàn chỉnh, bao gồm áo, quần, vớ và giày, tổng thể màu xanh trắng đan xen, mà ở ngực mỗi một bộ quần áo đều may tên tương ứng, kích thước đồng nhất tương ứng, trông rất chỉnh tề.
Kẹo que thì không cần nhiều lời, ở trong mắt Điền Đường chỉ là kẹo que bình thường, nhưng ở niên đại này lại là thứ cực kỳ hiếm thấy, tất cả người nhận được kẹo que trước tiên đều bảo vệ kẹo que ở trong ngực, chỉ có dưới tình huống thật sự không kiềm chế được, mới có thể lấy kẹo que ra liếm một ngụm.
Bởi vì ban ngày bận rộn làm việc, tất cả chương trình học của thôn Điền gia đều được sắp xếp vào buổi tối, phần thưởng được phát vào chạng vạng, buổi tối lúc chính thức đi học, mười học sinh thông qua cuộc thi liền đồng loạt thay đồng phục học sinh thuộc về mình.
Tin tức như vậy căn bản không có cách nào giấu diếm, vẻn vẹn chỉ qua thời gian vài phút, các thôn dân liền biết nhóm học sinh này là người thông qua cuộc thi, mới lấy được quần áo. Kết quả là có cảnh tượng hiện tại.
Phòng học vốn trống rỗng bị các thôn dân chen chúc chật chội như nêm cối, mười người thông qua cuộc thi bị bao vây, vì muốn lấy được bộ quần áo kia, nhiệt tình học tập của các thôn dân cũng trở nên tăng vọt.
Điền Đường từ trong phòng học đi ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài từ đường, đi tới đứng ở bên cạnh nàng: "Hồng Thảo tỷ."
Cả người Điền Hồng Thảo run lên, một lúc sau mới rụt rè nói: "Là ta không xứng, ta đã làm cho ngươi mất mặt."
Điền Đường nhìn nàng: "Khởi bước của tỷ sớm hơn hầu hết tất cả mọi người."
Trước khi chính thức bắt đầu khai giảng, Điền Đường đã từng dạy đám người Điền Cúc Hoa, cũng bao gồm Điền Hồng Thảo trong đó, luận cơ sở, Điền Hồng Thảo chiếm trước tiên cơ, luận năng lực, bài thi trước đó chỉ là tri thức cơ bản nhất, người mới học đều có thể thông qua, nhưng Điền Hồng Thảo lại không thông qua, quả thật không thể nào nói nổi.
Lúc nàng chấm điểm bài thi liền phát hiện, trong sáu tỷ tỷ, ngoại trừ Điền Hồng Thảo, điểm số của những người còn lại đều cao hơn những người khác, lấy điểm cao thông qua cuộc thi, nhưng Điền Hồng Thảo lại không thông qua.
Điền Hồng Thảo cúi đầu: "Là ta không xứng đáng."
"Đừng nói không xứng đáng, tỷ ngẩng đầu, nhìn ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận