Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1234 -




Chương 1234:
Thường Lâm nhấp môi, một lúc lâu sau, hốc mắt hắn hồng hồng, nói: “Thật tốt, lúc trước ta không nghĩ rằng việc chúng ta đã làm lại có ý nghĩa như vậy. Đa tạ đại nhân đã giải đáp, về sau ta sẽ tiếp tục vì bá tánh mà làm việc, ta sẽ nỗ lực, tuyệt đối không làm thần sứ đại nhân thất vọng.”
Nói xong, Thường Lâm xoay người cất bước rời đi. Lần này đi đường hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, không còn cúi đầu nữa.
Những mờ mịt lúc trước đã được tiêu tán ở thời điểm này. Giờ khắc này hắn thực chắc chắn rằng cuộc đời của hắn, tương lai của hắn, mọi việc hắn đã làm, tất cả đều có ý nghĩa.

“Chúng ta đã khai hoang diện tích lớn như vậy, hạt giống đã được gieo vào khu vực được khai hoang đầu tiên ở đó chưa?”
“Như vậy nhanh quá rồi, không phải chỉ dùng cuốc xới đất thôi sao? Hạt giống trồng như vậy liệu có thể nảy mầm và phát triển được không?”
Mấy bá tánh huyện Thanh An trốn ở trong góc nói chuyện.
Họ không phải là những người đầu tiên trốn trong góc để xem, đây cũng không phải là lần đầu tiên họ xem từ trong góc.
Trên thực tế bắt đầu từ huyện Thanh Bình phía đối diện đang bắt đầu phát triển, dân chúng huyện Thanh An luôn túm năm tụm ba, trốn ở trong góc nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm, tò mò, ghen tị.
Bọn họ không biết huyện Thanh Bình ở phía đối diện đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ có thể thấy rõ sự thay đổi của cánh đồng kia.
“Thật ra trước kia cũng rất tốt, người thành Thần Linh đưa chúng ta đi xây đường, xây nhà, thu được rất nhiều tiền công, nếu như... chúng ta cũng có thể thay đổi tốt như vậy?”
“Nhưng... Nhưng không phải bọn họ đang trồng trọt sao?” Trong số mấy người có người lên tiếng.
Mấy ngày trước bọn họ đã đến xem, sau đó mấy ngày chỉ cần rảnh rỗi, thì sẽ tụ tập cùng nhau lén lút quan sát, nếu gặp phải nha sai thì lén chạy trốn, còn nếu không gặp phải thì sẽ rình coi một lúc.
Lúc trước mạnh miệng, bây giờ vẫn mạnh miệng, nhưng ngữ khí đã dịu đi rất nhiều.
“Các bá tánhg làm gì vậy?” Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một âm thanh.
Mấy người này bị dọa đến hết hồn, sau khi quan sát xung quanh, phát hiện đối phương đang nói chuyện ở ngoài tường thành, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi tới nơi này làm gì?” Có người lên tiếng trước, nói chuyện có chút lắp bắp.
“Tại sao ta không thể tới đây?” Người nam nhân trung niên đứng bên ngoài chống cuốc, “Thường đại nhân nói, tường thành là ranh giới, từ nơi này trở đi chính là trong phạm vi của huyện Thanh Bình, hiện tại ta cũng ở huyện Thanh Bình, nhưng ngươi, ta đã theo dõi ngươi mấy ngày nay, tại sao ngươi vẫn luôn trốn ở chỗ này.”
“Thường đại nhân là Thường Lâm đại nhân sao?”
“Huyện Thanh Bình? Bây giờ mình đang ở huyện Thanh Bình sao?”
“Ngươi từ đâu tới?”
Mấy người mồm năm miệng mười hỏi, mỗi người hỏi một câu, muốn hỏi hết những điều đã cất chứa trong lòng bấy lâu nay.
Người nam nhân trung niên nhíu mày: “Các ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Cũng may ta là người tốt, nếu là người khác, ta nhất định sẽ không nói chuyện với ngươi, ta sẽ trả lời từng người một, Thường đại nhân chính là Thường Lâm đại nhân, cả nhà chúng ta hiện tại đều đang ở huyện Thanh Bình, trước kia chúng ta đến từ thôn Cốc Sơn, nhưng bây giờ cả làng chúng ta đã chuyển đến huyện Thanh Bình rồi.”
Thông qua bức tường thành, bá tánh hai bên có sự giao tiếp trực tiếp nhất.
Vị trí của một số người ở trên tường thành đã là nơi thấp nhất của tường thành rồi, nhưng bởi vì chênh lệch về chiều cao nên khi bá tánh huyện Thanh An nhìn nhau vẫn cảm thấy có chút trịch thượng.
Nhưng trong lòng bọn họ, người thực sự trịch thượng chính là người nam nhân trung niên đang đứng ở phía đối diện kia, cần họ cúi xuống để có thể nói chuyện.
“Cả thôn của ngươi đều chuyển đến thành Thần Linh rồi sao? Toàn bộ? Không cần ruộng đất trong thôn sao?”
Nam nhân trung niên lắc đầu: “Ruộng đất trong thôn chúng ta không nhiều lắm, những năm trước thu hoạch được bao nhiêu thì phần lớn đều phải giao nộp, cuộc sống căng thẳng, không để ý còn phải chịu đói, ở đây tốt hơn, không phải chết đói, khi mỗi gia đình lần đầu tiên tới đây, họ vẫn có thể nhận được thức ăn miễn phí, điều này tốt hơn nhiều so với việc sống trong thôn, hơn nữa thần sứ đại nhân rất tốt bụng, người của mỗi thôn đều được sắp xếp ở cùng một tiểu khu, ra ngoài vẫn sẽ quen biết nhau, cũng giống như trong ở trong thôn vậy.”
Chuyển động của người trên tường thành đã dần được thả lỏng, đồng thời trong mắt người kia càng lộ ra vài phần hâm mộ, nhưng vẫn không nhịn được mà chỉ trích: “Vậy thì đây cũng chính là xa nhà đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận