Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 190 -




Điền Đường dự định chờ thêm một đoạn thời gian nữa, sau khi dọn dẹp xong trung tâm thôn Điền gia cũng sẽ bớt đi một ít chướng ngại vật, nàng liền có thể lấy ra lò gạch.
Nàng ngồi ở trên giường, cẩn thận suy nghĩ rất nhiều vấn đề khác nhau, sau đó nàng cũng suy nghĩ tất cả mọi cách để có thể giải quyết vấn đề, cuối cùng nàng mới đóng giao diện trò chơi lại, rồi mới nằm xuống ngủ.
Cùng lúc đó, ở huyện Khê Lâm.
"Lâm đại nhân, chúng ta đã đến trấn."
"Trực tiếp tiến vào trấn, ngươi dựa theo vị trí đã ghi trên tấm thiệp này liền có thể tìm được."
Lâm Thành Phúc ngồi ở bên trong xe ngựa, từ đầy đã chuẩn bị tốt thiệp mừng sau đó liền đưa ra ngoài, rồi giao cho người đánh ngựa.
Mã phu nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, hắn cũng không thể nào xem hiểu tất cả các chữ trên mặt giấy, nhưng cũng có thể đoán được một chút, nếu như thật sự vẫn không được, liền có thể dựa vào các ký tự được viết trên giấy bái thiếp rồi tìm biệt phủ có hình dạng tương tự là được.
Rất nhanh, xe ngựa đã đi đến Lâm Thành Phúc muốn đến.
Hắn đã ôm một cái hộp nhỏ rồi mới xuống xe ngựa, sau khi xuống xe ngựa, hắn đã phân phó cho mã phu ở bên ngoài phủ để chờ hắn, lúc này hắn mới tiến lên phía trước để gõ cửa.
Căn biệt phủ trước mắt này cũng không quá lớn, từ góc độ của huyện huyện Khê Lâm mà xem, biệt phủ này cũng chỉ là một cái phủ nhỏ, sau khi Lâm Thành Phúc gõ cửa, bên trong rất nhanh liền có người đi tới mở cửa: "Xin hỏi ngươi đến tìm ai?"
"Tại hạ Lâm Thành Phúc, được Lý Chính của trấn Phong Thu Lý đặc biệt ủy thác đặc tới đây, ta muốn gặp Cổ lão gia của quý phủ, không biết Cổ lão gia có rảnh rỗi để tiếp ta hay không?"
"Ngươi từ trấn Phong Thu tới?"
Một lúc lâu người kia mới nói với hắn, "Được, ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi bẩm báo, về phần lão gia của chúng ta có rảnh hay không, chờ ta bẩm báo lại rồi hẵng nói."
Lúc đối phương đi vào phía bên trong, còn thuận tiện đóng luôn cả cửa.
Lâm Thành Phúc nhìn thấy thái độ của đối phương như vậy, đột nhiên hắn lại có cảm giác Cổ lão gia có lẽ sẽ không ra gặp mặt hắn.
Tuy rằng hắn là người thông minh, nhưng cũng không có cùng trình độ với những người lão luyện, bây giờ hắn cũng chỉ có thể kiên nhẫn từng bước để chờ đợi ở ngoài cửa, xem liệu Cổ lão gia có nguyện ý để tiếp hắn hay không mà thôi, nếu nguyện ý, chỉ bằng lời nói của hắn, hẳn có thể thuyết phục được Cổ lão gia mua xà phòng mà hắn mang đến.
Hắn đứng ở cửa đợi một hồi lâu, cửa lớn mới một lần nữa được mở ra, lần này vẫn giống như vừa rồi, vẫn chỉ có một khe hở được mở ra.
Lúc này, Lâm Thành Phúc liền biết hắn hoàn toàn không có một chút hy vọng nào cả.
Quả nhiên, người bên trong đã nói: "Thật có lỗi với ngươi, hôm nay sắc trời cũng đã tối, lão gia của chúng ta cũng đã ngủ rồi, nếu như ngươi có việc gì, ngày mai hãy quay trở lại, chẳng qua là đến lúc đó lão gia chúng ta cũng không nhất định sẽ có mặt ở đây, ngươi biết đấy, những ngày này lão gia của chúng ta đều bôn ba cả ngày trời, thật sự cũng không rảnh để bận tâm đến những việc khác."
Lâm Thành Phúc vừa định mở miệng ra để nói chuyện, đối phương lại ném cho hắn một túi đồ, vừa lúc lại nằm ở dưới chân của Lâm Thành Phúc.
"Lão gia của chúng ta đã ngủ, phu nhân của ta nghe nói ngươi là người do trấn Phong Thu phái tới, cố ý để cho ta đưa cho các ngươi một chút lương thực, chuyện mà trấn Phong Thu gặp phải, toàn bộ huyện Khê Lâm đều đã nghe nói, phu nhân của chúng ta cũng rất đồng tình, túi lương thực này mời ngươi hãy mang đi giao cho Lý Chính của trấn Phong Thu, coi như là một chút tâm ý của chúng ta."
Nói xong, cửa lớn liền lần nữa được khép lại.
Mà lần này, cánh cửa này sẽ không còn được mở ra nữa. Lâm Thành Phúc đứng im tại chỗ, sau đó hắn cúi đầu nhìn túi lương thực ở dưới chân, trong lòng có chút dở khóc dở cười, hắn vốn nghĩ tới chuyện Cổ lão gia khi gặp mình có lẽ sẽ gây khó dễ, nhưng hắn ngàn vạn lần đều không nghĩ tới chuyện mình cũng không thể nào gặp được mặt của Cổ lão gia, liền đã bị người ta từ chối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận