Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 337 -




Đúng lúc này, bên ngoài có một người đi tới: “Lâm đại nhân, Lỗ đại nhân, Lý đại nhân, thần sứ đại nhân mời ba vị đi trước nói chuyện.”
“Chẳng lẽ là?” Ánh mắt của Lý Nhị Trụ trở nên kích động.
Lỗ Anh ôm lấy vai hắn: “Nếu thật sự là như vậy, Thần Sứ đại nhân sẽ không kêu ba người chúng ta cùng nhau đi qua.”
Lý Nhị Trụ thở dài, giơ tay đấm một quyền lên ngực của Lỗ Anh: “Đều tại ngươi, làm sao lại có một người mẫu thân tốt như vậy chứ, nếu như ta có được một mẫu thân như vậy, khẳng định sẽ không bị ngươi đuổi kịp và vượt qua.”
Ý nói là nếu như Lỗ Anh không phải bởi vì chuyện của nương hắn thì hắn cũng sẽ không dễ dàng như vậy mà đạt tới một trăm phần trăm độ trung thành.
Lỗ Anh cười cười, không có nhiều lời, lúc này mà nói chuyện thì luôn có cái loại cảm giác đã được tiện nghi còn muốn khoe mẽ.
Thời điểm ba cái điểm số kia mới vừa được thêm ở trên người hắn, hắn còn không có cảm giác quá lớn, nhưng sau khi trải qua mấy ngày nay, hắn đã cảm giác được rõ ràng ảnh hưởng của ba điểm cộng lại kia đối với hắn, loại biến hoá này, nói là “Thoát thai hoán cốt” cũng đều không quá.
Tuy rằng Điền Đường cũng không có nói nếu như độ trung thành giảm xuống, chuyện thuộc tính của ba điểm công lại kia có thể biến mất hay không nhưng hắn đã tin tưởng vững chắc rằng độ trung thành của bản thân mình tuyệt đối sẽ không giảm xuống, đời này của hắn, chỉ biết trung thành với một người là Điền Đường mà thôi .
Người có cùng suy nghĩ như vậy còn có Lâm Thành Phúc.
Lâm Thành Phúc không nhìn thấy cũng không sờ được vị trí của ba điểm cộng lại, tuy rằng cách làm như vậy bị Lý Nhị Trụ cho rằng là phí phạm của trời, nhưng hắn lại cảm thấy thập phần may mắn khi chính mình làm như vậy, chỉ khi có hắn chân chính đứng ở vị trí này, hắn mới có thể phát hiện trí lực của ba điểm cộng lại này rốt cuộc sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với hắn.
Hắn cảm thấy chuyện mà bản thân hắn làm chính xác nhất trong cuộc đời này chính là lúc trước theo sát Điền Đường nện bước, chuyện chính xác thứ hai, chính là lần này lựa chọn thượng tuyển trí lực, hắn tin tưởng hai lựa chọn này sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của hắn, đi lên một con đường hoàn mỹ nhất mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Trong lúc suy tư, ba người đã đi đến văn phòng của Điền Đường.
“Thần sứ đại nhân.”
“Vào ngồi đi, nơi này của có chuyện muốn các ngươi giúp ta đi làm.” Điền Đường nói xong thì lấy bản kế hoạch mà bản thân đã chuẩn bị tốt từ sáng sớm ra.
Từ sau khi nhiệm vụ [phủ Lâm Xuân] được tuyên bố, Điền Đường liền vẫn luôn tự hỏi bản thân mình xem làm như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này trong vòng một năm.
Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, tuy rằng nhiệm vụ [phủ Lâm Xuân] này cùng với nhiệm vụ [thôn Điền gia] là ở hai địa phương khác nhau nhưng đều có thể quy vào cùng một loại.
Chỉ là thôn Điền gia từ lúc bắt đầu cái gì cũng đều không có, đến bây giờ thăng cấp trở thành trấn Thần Linh, tất cả đều là một tay Điền Đường chế tạo ra, cư dân của trấn nhỏ tự nhiên cũng lấy nàng làm người cầm đầu.
Nói cách khác, nếu lúc trước thôn Điền gia cũng không phải chỉ còn lại có những người già suy yếu, mà là để lại một ít thanh niên tráng trai, có khả năng cục diện phát triển lúc sau sẽ có sự khác biệt so với hiện tại.
Hiện giờ phủ Lâm Xuân chính là một chỗ như vậy.
Tri phủ của phủ Lâm Xuân Văn Bình là một người rất có dã tâm, hắn muốn dựa vào chiến tranh để thu hoạch thắng lợi, thu hoạch quyền lợi, thậm chí vì thế mà không tiếc hy sinh tính mạng của đông đảo bá tánh, người như vậy, muốn trực tiếp chiếm lấy địa bàn ở trong tay hắn thì cơ hồ là không có khả năng.
Trước mặt Điền Đường là tờ giấy trắng, phác hoạ phân biệt mấy cái khu vực như phủ Lâm Xuân, huyện Khê Lâm, huyện Dương Nam, huyện Nhạc Vinh, huyện Phúc Tuyền, ở một góc nào đó của huyện Khê Lâm, là trấn nhỏ Thần Linh lớn gần như ngang hàng với phủ Lâm Xuân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận