Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 489 -





“Văn đại nhân?”
“Đây là cái gì?” Văn Bình ném thứ đang cầm trong tay về phía đối phương.
Đối phương cảm thấy bất an, âm thanh cũng thấp xuống, sau khi nhìn thấy bánh nén khô lại thấy yên tâm: “Văn đại nhân, đây là bánh nén khô.”
“Binh lính ở phủ Lâm Xuân chỉ ăn mấy thứ này sao?” Văn Bình nhíu mày, ánh mắt sắc bén.
“Đại nhân, đại nhân hãy nghe thần nói, tuy thứ này nhìn vẻ bề ngoài của nó không hề bắt mắt, nhưng thực chất được làm từ ngũ cốc, để được lâu, dễ ăn, hơn nữa giá cả rẻ, thậm chí chỉ cần một miếng nhỏ cũng có thể khiến cho binh lính no cả ngày,” Những người ở dưới nói, vội vàng cầm lấy bịch bánh bích quy trước mặt, bóp nát một chút, để lên lòng bàn tay cho Văn Bình xem: “Đại nhân mời xem, đây là mì, lại còn có mùi thơm, thuộc hạ đã cho người nhìn qua, đây thật ra là bột mì, ngoại trừ vị ngọt, còn có vị sữa.”
“Vậy sao?” Sắc mặt của Văn Bình tốt hơn so với trước một chút, đưa tay nhận lấy miếng bánh quy nhỏ kia.
Ông ta vô tình biết được rằng ở trong phủ Lâm Xuân xuất hiện một thứ mới, nó thay thế cho thức ăn lúc ban đầu, vì vậy ông ta lập tức nhờ người đi lấy nó, khi nhìn thấy bánh quy, ông ta vô cùng tức giận không hề nghĩ ngợi gì mà gọi người đến, ông ta không thể tự mình xác nhận được thứ này có tốt hay không.
Lúc này Văn Bình nghe mọi người nói như vậy, cũng sinh ra một chút tò mò, cầm bánh bích quy lên, bẻ một miếng nhỏ nhét vào trong miệng ăn, nhẹ nhàng nhấm nháp.
Cẩn thận ăn, quả thật có thể cảm giác được trong bánh bích quy có vị sữa, vị lúa mạch, còn có vị ngọt đậm đà trong cái bánh quy này, hoàn toàn bất đồng so với suy nghĩ của ông ta đối với bánh bích quy, bề ngoài của mẩu bánh vụn trước đó không giống bánh quy lắm, không bằng nói là dùng lương thực thô cho vào, thậm chí còn có cảm giác nó được trộn lẫn với đất vụn.
Sau khi tự mình thử qua, cuối cùng sắc mặt Văn Bình cũng có thể bình tĩnh trở lại: “Ngươi đứng lên đi, cẩn thận nói cho bản quan biết thứ này từ đâu mà đến.”
“Vâng,” Thuộc hạ lau mồ hôi trên trán, một năm một mười nói ra mình làm sao có thể mua được bánh nén khô, trong lúc đó cũng có nhắc tới tên của Lý Nhị Trụ, “Thuộc hạ đã tận mắt nhìn hắn ta ăn, hắn ta chỉ ăn một nửa đã thấy no rồi, thấy món này ăn vừa ngon lại có thể dễ nó bụng như vậy nên thuộc hạ đã mua, đúng lúc đi ra ngoài cũng gặp người bán thứ này, nên thuộc hạ cũng mua một ít, nhưng tung tích của đối phương lại rất bí mật, thuộc hạ mua được bánh bích quy nhưng cũng không biết người này từ đâu mà tới đây.”
“Thứ này là thứ tốt, nhưng che giấu như vậy, chắc chắn trong đó phải ẩn chứa điều bí mật gì.” Văn Bình suy nghĩ, “Ngươi phái người đi gọi Lý Nhị Trụ tới đây, bản quan sẽ tự mình nói chuyện với hắn ta.”
“Vâng vâng, thuộc hạ đi gọi ngay.”
Lý Nhị Trụ vẫn ở trong trại cắn bánh quy nén trong đau đớn, mặc dù thức ăn này thực sự rất no và ngon, nhưng ăn nhiều cũng cảm thấy ngấy, sau khi ăn bánh quy nén một lúc, hắn ta bắt đầu nhớ tới tất cả các loại đồ ăn ngon ở trấn Thần Linh.
Cũng đúng lúc này, có người thông báo cho hắn ta, bảo Lý Nhị Trụ phải tới gặp Văn Bình.
Hắn ta không hề nghĩ ngợi, trực tiếp buông bánh bích quy đang cầm trên tay xuống, hấp tấp chạy tới gặp ông ta.
“Đại nhân.”
“Ngươi là Lý Nhĩ Trúc?” Văn Bình ngước mắt lên nhìn, cẩn thận đánh giá một chút, không giống trong tưởng tượng của ông ta, thân hình của Lý Nhĩ Trúc hơi gầy, nhưng lại nghe không giống người dân ở trên núi, “Ta nghe nói khí lực ngươi rất lớn?”
Lý Nhị Trụ gãi gãi mặt, lộ ra nụ cười ngây ngô: “Đúng là thuộc hạ có khí lực lớn một chút.”
Văn Bình chỉ vào khối đá cách đó không xa: “Thứ kia đặt ở đó đã lâu, vẫn không ai có thể di chuyển, ngươi dời nó đi.”
Lý Nhị Trụ quay đầu lại, thấy Thạch Đôn Tử chỉ cao đầu gối híp híp mắt: “Vâng, thưa đại nhân!”
Hắn ta nhanh chân bước tới, khom lưng ôm lấy Thạch Đôn Tử, đầu óc bắt đầu xoay chuyển rất nhanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận