Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1164 -




Chương 1164:
Lời này Tề Hưng Văn cũng thập phần tán thành, hắn cũng là võ tướng, tương đối am hiểu việc giơ đao múa kiếm, cũng không nhìn được những nội dung trừu tượng khó hiểu, lúc này Hạ Tùng Dương nói như vậy, hắn liên tục gật đầu: “Lời vương gia nói cực kỳ đúng, xem ra cũng có một số văn nhân tự biết mình ngu ngốc, cho nên mới cố tình dùng nội dung khó đọc để ra vẻ mình thông minh.”
“Đúng vậy, chính là đạo lý này.” Hạ Tùng Dương lập tức gật đầu, “Hiện giờ nhìn Lâm Thành Phúc, bổn vương xem như đã biết, khó đọc cũng không có nghĩa là thông minh, ngược lại người thông minh sẽ dùng phương thức càng đơn giản hơn để nói ra ý tưởng của hắn, những mưu sĩ đó viết một chồng lại một chồng tư liệu, bên trong không có nổi vài câu hữu dụng, Lâm Thành Phúc chỉ nói có mấy câu, liền giải quyết chuyện khiến bổn vương cảm thấy đau đầu nhất, xem ra người thông minh chân chính không cần chữ khó đọc cũng có thể giải quyết vấn đề, mau chóng truyền mệnh lệnh của bổn vương xuống, sau này bổn vương không muốn nhìn những đồ vật hay văn bản trừu tượng kia nữa, xem đau cả đầu.”
“Vâng, Vương gia, thuộc hạ sai người đi làm ngay.” Tề Hưng Văn lập tức gật đầu.
Hai người lại hàn huyên về chuyện nội dung trong chốc lát, Hạ Tùng Dương đột nhiên đứng yên, quay đầu lại nhìn Tề Hưng Văn: “Lại tiếp tục truyền lệnh xuống, sai người của chúng ta lưu lại thế lực Triệu Vương và thế lực triều đình, nghĩ cách truyền tin tức về thành Thần Linh đến, để cho bá tánh thiên hạ đều biết được bên trong thành Thần Linh có thần linh tồn tại, lại truyền một câu ‘Người có được thần linh sẽ có được thiên hạ ’.”
Tề Hưng Văn nghi hoặc: “Vương gia, nếu truyền ra như vậy, chẳng phải bọn họ sẽ cùng chúng ta đoạt thành Thần Linh sao?”
“Vậy cũng phải xem xem bọn họ có thể đoạt được hay không.” Hạ Tùng Dương mỉm cười, “Nếu như thần linh có thể dễ dàng đoạt được như vậy, bổn vương làm sao phải khổ tới như vậy chứ, đó là muốn cho bọn họ biết được sự tồn tại của thần linh, mới có thể làm cho bọn họ phái trọng bệnh đi đánh, đến lúc đó thành Thần Linh cũng không thể không phản kích, chờ hai bên bọn họ công kích đánh tới thành Thần Linh, ba bên đều bị thương tổn, bổn vương mới có cơ hội đoạt được thần linh, tới lúc đó, bổn vương có thể không cần tốn nhiều sức, một hơi bắt được thiên hạ.”
“Vương gia anh minh,” Tề Hưng Văn lập tức nói, nghĩ nghĩ lại chần chờ nói, “Thuộc hạ sẽ đi an bài ngay, nhưng cứ như vậy, khả năng người chúng ta bị bại lộ một ít……”
“Không sao,” Hạ Tùng Dương xua tay, “Bại lộ một ít thì bại lộ một ít, chung quy tin tức về thành Thần Linh là sự thật, cho dù bại lộ, triều đình cùng Triệu Vương cũng sẽ phái binh tấn công, hiện giờ thành Thần Linh đã đoạt được phủ Lâm Xuân, phủ Ninh Ký, phủ Tân Hà và phủ Tuyên Hồ, bốn cái phủ thành này ngăn cách triều đình, cũng bàn bạc với bộ phận thế lực Triệu Vương, ít nhất là mấy chỗ này, binh lực của thế lực triều đình và thế lực Triệu Vương cũng không có cách nào trực tiếp công nhập, binh lính bổn vương cần phái đi bảo vệ cho địa phương cũng không nhiều, hơn nữa đến lúc đó bọn họ và thành Thần Linh là hai bên đối địch, ốc còn không mang nổi mình ốc, nơi nào còn có tâm tư tới quản chúng ta.”
Tề Hưng Văn cúi đầu suy nghĩ một chút, trong lòng mơ hồ có thêm vài phần kích động, lại lần nữa chắp tay: “Vâng, Vương gia.”
Lúc này đây, bất kể là Hạ Tùng Dương, Tề Hưng Văn, hay là thủ hạ đứng ở bên cạnh hai người, trên mặt đều lộ ra thần sắc kích động cùng hưng phấn.
Phảng phất như thiên hạ đã có sẵn trong tầm tay.

“Người của Hạ Tùng Dương đã bắt đầu hành động.”
“Không nghĩ tới hiệu suất của hắn vẫn rất cao, lúc này hắn đại khái vẫn là tự cho là thông minh đi, không biết đến lúc đó khi hắn biết được chân tướng phía sau sẽ có phản ứng gì.” Lý Nhị Trụ ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn hội nghị, lời nói ra vẫn mang theo vài phần tức giận.
Từ Triết ngồi ở phía đối diện Lý Nhị Trụ, nghe được lời này thì cười nói: “Hẳn là sẽ tốt hơn hai người Quảng An Vương và Thích Cố một chút.”
Lý Nhị Trụ ho khan hai tiếng: “Lời nói này của ngươi, ta cảm thấy hình như ngươi đang muốn ám chỉ cái gì đó.”
Từ Triết hơi hơi mỉm cười với hắn.
Lý Nhị Trụ vừa nhìn biểu tình của hắn, liền biết hắn là cố ý, muốn mắng trở về, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của mọi người ở đây thì hắn vẫn không dám lắm, chỉ có thể thấp giọng nói: "Nể mặt lão sư, ta không so đo với ngươi. ”

Bạn cần đăng nhập để bình luận