Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 949 -




"Hắt xì! Hắt xì!"
Bùi Phong Bình xoa xoa cái mũi, cảm thấy không còn ngứa mũi nữa, cầm phấn tiếp tục viết lên bảng đen: "Được rồi, chúng ta tiếp tục tiết học tiếp theo, lật sách giáo khoa đến trang 64…"
...
"Vệ tướng quân không ngại nghiêm túc suy nghĩ thử, ta thật lòng hy vọng Vệ tướng quân có thể đừng cố chấp vào cái gọi là trung thành, hiện giờ triều đình làm ra chuyện như vậy, Vệ tướng quân trung thành và tận tâm, ngược lại sẽ đặt bá tánh vào nguy hiểm." Thái độ nói chuyện lần này của Lý Nhị rất nghiêm túc, hắn đồng thời nhìn về phía bá tánh đang lảo đảo tiến về phía trước, nói: "Vệ tướng quân nhìn thấy tình cảnh bá tánh hiện nay gian nan khốn khổ, nhưng kỳ thực con đường này mới là con đường thực sự tốt với bọn họ."
Vệ Kiến Đình có thể nghe thấy lời nói của Lý Nhị Trụ, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt lại: "Theo như lời ngươi nói, bá tánh rời xa quê hương là chuyện tốt, nhưng cho dù phủ Lâm Xuân có tốt đến đâu, thật sự có thể khiến cho những bá tánh này đều có thể sống tốt sao? Ta cũng mong muốn bá tánh sống trong cảnh bình yên ổn định, nhưng với tình hình thiên hạ hiện nay, muốn để bá tánh được ăn no là một điều cực kỳ gian nan, hiện giờ nhiều bá tánh bị đưa đến phủ Lâm Xuân như vậy chỉ sợ sẽ chịu thiệt thòi.”
Cho dù là Vệ Kiến Đình, sau khi Lý Nhị Trụ nói với hắn về chuyện phủ Lâm Xuân, hắn vẫn tin chắc rằng bá tánh đến phủ Lâm Xuân sẽ liên lụy đến phủ Lâm Xuân.
Nghèo đói đẩy con người vào đường cùng, ngay cả khi chỉ có một ít lưu dân cũng không ai dám dễ dàng tiếp nhận, lý do chính là sợ rằng có một hoặc hai tội phạm chạy trốn trong số những lưu dân.
Trong mắt những người không rõ chân tướng, triều đình đẩy những bá tánh nghèo khó này đến phủ Lâm Xuân sẽ tạo thành ngõ cụt với những người quản lý phủ Lâm Xuân hiện nay, bất kể người quản lý là ai, đều không thể thay đổi kết quả cuối cùng.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, khi Lý Nhị Trụ tiết lộ thân phận, Vệ Kiến Đình cũng không quá phẫn nộ.
Bởi vì hắn biết, quả thật phủ Lâm Xuân đã rơi vào hiểm cảnh.
“Vệ tướng quân cho rằng vì sao Thạch tướng quân lại làm phản?” Lý Nhị Trụ nở nụ cười: "Năm đó Vệ tướng quân đích thân dẫn Thạch tướng quân đến phủ Lâm Xuân, chính là hy vọng một ngày nào đó khi Vệ gia gặp chuyện không may, Thạch tướng quân có thể ở bên ngoài hỗ trợ. Năm đó tiền đồ của Thạch tướng quân rất xán lạn, nếu tiếp tục ở lại Vệ gia, muốn thượng vị cũng rất đơn giản, nhưng hắn vẫn dứt khoát quyết liệt với Vệ gia, một mình đi tới phủ Lâm Xuân, làm một tướng lĩnh bị Vệ gia ghét bỏ. Thạch tướng quân quyết đoán như vậy, có thể thấy được tình nghĩa của hắn đối với Vệ gia, Vệ tướng quân cũng chưa từng nghĩ tới, sao Thạch tướng quân lại dễ dàng làm phản như vậy?”
Trong lòng Vệ Kiến Đình khẽ động, những lời này của Lý Nhị Trụ quả thật chọc trúng nghi hoặc sâu sắc nhất trong lòng hắn.
Nhưng còn có một chuyện cũng làm cho hắn cực kỳ nghi ngờ.
“Thạch Hùng lại kể hết những chuyện này với ngươi?”
Năm đó ước định giữa hắn và Thạch Hùng chỉ là chuyện của hai người mà thôi, hắn thậm chí còn giấu chuyện này với Vệ Lương Tài, Thạch Hùng cũng từng nói tuyệt đối sẽ không tiết lộ việc này với người khác, cho dù là người thân cận cũng sẽ không mảy may tiết lộ, nhưng hôm nay Lý Nhị Trụ lại nói chuyện này ra một cách nhẹ nhàng.
Lý Nhị Trụ thở dài một tiếng: "Vệ tướng quân, nói thật, ta cũng không có thiện cảm với ngươi như Vệ Lương Tài, ta bội phục hắn, còn về phần Vệ tướng quân... tuy rằng tướng quân là một lương tướng, nhưng cũng là một ngu tướng. Trung thành với triều đình cũng không phải chuyện xấu, nhưng nếu chỉ biết trung thành với triều đình danh nghĩa thì chẳng khác nào gối thêu hoa, chỉ được cái đẹp mã.”
Vệ Kiến Đình quay đầu lại, nhìn bá tánh ở một nơi khác.
Rất lâu sau, hắn thấp giọng mở miệng: "Ta vẫn cho rằng mình không làm sai, thế nhân đều nói tướng quân nắm giữ binh lực trong tay nhất định không chịu nổi cám dỗ của quyền lực. Tổ tiên Vệ gia đã dạy dỗ, tất cả con cháu hậu duệ Vệ gia đều phải trung với quân, trung với nước, nếu có lòng phản loạn lập tức trục xuất khỏi Vệ gia, không còn là con cháu Vệ gia nữa.”
Lý Nhị Trụ muốn nói chuyện nhưng lại nghe Vệ Kiến Đình nói tiếp.
"Những lời này là phụ thân đã nói với ta, không lâu sau, phụ thân qua đời, ta chính là gia chủ Vệ gia." Vệ Kiến Đình thấp giọng nói, dường như chỉ đang lẩm bẩm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận