Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 479 -




"Nhưng ta vẫn cứ cảm giác rằng..." Hứa Liên nhìn ra xa, vẫn như cũ không hề buông lỏng cảnh giác.
"Được rồi, được rồi. Ta cảm thấy ngươi dạo gần đây vì được ăn quá nhiều mới đâm ra nghĩ linh tinh như thế." Đối phương vỗ vào vai Hứa Liên nói: "Hơn nữa, chúng ta vẫn luôn coi chừng chuyện bên ngoài thành mà, những người ra ra vào vào này là người như nào chúng ta còn không rõ sao? Dù có chuyện gì bất ngờ ập đến thì cũng phải vượt qua chúng ta đã."
"Ngươi nói cũng đúng." Hứa Liên nhíu mày, ánh mắt vẫn luôn duy trì trên người vừa nãy không rời.
"Được rồi, được rồi. Không phải chỉ là một cái huyện Dương Nam thôi sao. Nếu không phải do huyện lệnh huyện Dương Nam đích thân thỉnh cầu trước mặt tri phủ thì chúng ta sẽ chẳng bị điều đến chỗ này. Ví dụ như huyện Khê Lâm đi, nơi đó cũng không khác so với huyện Dương Nam này là bao còn không phải là không có cả quân binh ở đấy sao. Một nơi nhỏ bé như này, Nhân vương đến nhìn cũng không muốn nhìn một cái. Chúng ta cử ở nơi này yên tâm mà sống cuộc sống bình đạm cho qua ngày là được rồi."
Đối phương nói xong, không thấy Hứa Liên nói gì liền chắp tay sau lưng lắc đầu rời đi.
Hứa Liên nhìn hắn rời đi, quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía những chiếc xe lần lượt kéo ra khỏi huyện Dương Nam.
Hắn nghĩ một chút rồi âm thầm đi theo sau bọn họ.
Cứ đi cho tới khi đến chỗ chiếc xe đầu tiên dừng lại, Hứa Liên ngồi xuống quan sát vệt bánh xe để lại trên mặt đất.
Vừa mới đây, huyện Dương Nam có đổ một trận mưa, bánh xe in trên nền đất rõ hơn bình thường nhiều, cũng có thể nhìn ra dấu ấn bánh xe tương đối sâu.
Vì vậy mà Hứa Liên càng nhận thấy được dễ dàng sự không hợp lý trong chuyện này.
Vết bánh xe này còn lún sâu hơn Hứa Liên dự tính nhiều, chắc chắn không phải chỉ là một chiếc xe trống, không có gì được kéo vào.
Bánh xe lún sâu như này, vừa nhìn đã biết là trên xe ngựa kéo vật nặng.
Thay vì nói rằng những chiếc xe này kéo theo lương thực từ bên ngoài về thì càng giống kéo lương thực từ huyện Dương Nam ra ngoài hơn.
Hứa Liên quay đầu nhìn nơi quân doanh đang đóng quân, lúc này sắc trời cũng đã tối, sau khi mọi người bận rộn làm việc từ sáng nên đến buổi tối trông ai cũng hơi có phần rệu rã.
Có rất nhiều người đều đã ngủ, những người phải gác đêm còn lại người nào người nấy đều đang ngáp ngủ.
Trong tay Hứa Liên không có bất kỳ chứng cứ thuyết phục nào, nếu chỉ dựa vào độ lún của bánh xe thì sẽ chẳng có ai tin. Huống chi tình huống ở huyện Dương Nam hiện tại thật sự không đáng để bọn họ để ý nhiều như vậy, trừ khi hắn phải có trong tay bằng chứng xác thực để chứng minh Lâu Đồng Nghĩa đang dở trò, nếu không kết quả việc hắn tố cáo sẽ là ''không ăn được nên quay ra đổ tội''.
Hứa Liên ngồi xuống được một lúc, trong lòng hắn bắt đầu lưỡng lự, chần chừ.
Trước mặt hắn hiện giờ có sẵn hai con đường. Có lợi đối với hắn nhất chắc chắn là cách bỏ mặc, không quan tâm tới nữa, dù gì huyện Dương Nam này có xảy ra chuyện thì cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì cả, còn nếu hắn đi sâu vào tìm hiểu chuyện này, không cẩn thận một chút là sẽ đẩy bản thân rơi vào hố lửa.
Nhưng nếu hắn không xác định được nguyên do, nguồn gốc của câu chuyện này thì hắn căn bản sẽ không ngủ được.
Hắn cắn răng, cuối cùng vẫn quyết định qua bên đó tìm hiểu thử, đầu tiên phải xác nhận xem đó là chuyện gì, sau đó mới tính thêm bước tiếp theo, nếu như huyện lệnh huyện Dương Nam thật sự có dị tâm, bằng mọi cách hắn sẽ báo lên phía trên.
Hứa Liên nghĩ xong thì đẩy nhanh bước chân đi theo xe ngựa.
Sau khi xe ngựa rời khỏi phạm vi quan sát của bọn họ, chiếc xe đi trên đường chính một lúc, nhưng nó lại không đi thẳng về phía trước như hắn nghĩ mà lại rẽ ở con đường gấp khúc khác rồi tiến thẳng về phía trước.
Không đi theo cung đường chính, vậy đi đâu?
Hứa Liên mang theo sự hoài nghi nhanh chân bước theo.
Khi đến một góc ngoặt khác, xe ngựa biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận