Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 295 -




Lúc này, chuyện thôn dân có thể xây dựng vẫn là đường đầm đất, so với đường đất hiện nay mà nói, đường đầm đất do các thôn dân xây dựng từ nhất định sẽ không đạt được trình độ kiên cố giuống như đường đất, nhưng mục đích của Điền Đường chỉ là vì để cho các thôn dân vẫn có thể tiếp tục sinh tồn mà thôi.
Huống chi xét về cội nguồn của đường đất bằng thì nó cũng chính là đường đất, cho dù các thôn dân kiến thiết đường đất bằng hơi yếu ớt một chút, cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng bình thường.
Còn có một ưu thế là công tác như vậy, các thôn dân còn có thể hoàn toàn dựa vào đường đất bằng hiện tại để tiến hành mở rộng, hơn nữa còn có một vật đối chiếu có thể quan sát, không đến mức hai mắt bị bôi đen không biết làm gì.
Xây dựng đường đất bằng chỉ là một trong những công việc đó.
Điền Đường dùng bút chì vẽ một vòng tròn lên trên bản đồ: "Nơi này, nơi này, còn có những nơi này, tạm thời có thể làm đồng ruộng trước, thuê các thôn dân ở đây trên đó trồng một ít cây trồng bình thường.”
Điền Đường lật xem mấy phần thưởng được tặng vào vài lần trước đó, phần thưởng trước đó tổng cộng có bốn loại, theo thứ tự là đậu tương nảy mầm, khoai lang nảy mầm, hạt giống cải trắng cùng với một kỹ năng bình thường - - khai khẩn.
Hiện tại phạm vi của thôn Điền gia rất lớn, nàng không cần phải tiết kiệm đất đai giống như trước đây nữa, những địa phương tương đối ở bên ngoài, hoàn toàn có thể dùng để trồng trọt.
Trong lúc suy nghĩ lựa chọn những nơi nào để khai hoang, gợi ý mới nhảy ra trước mắt nàng.
[Chúc mừng người chơi, mở ra [sửa đường làm giàu] cùng [đường đất bằng của thôn dân], thôn dân tham gia sửa đường vượt qua 30%, khen thưởng phương thuốc chất phụ gia thuần thiên nhiên (bảo dưỡng đất) *1, xe lu (đơn giản), bạc *500 lượng, kinh nghiệm nhân vật +1)
[Đường đất của thôn dân: 0 mét vuông]

“Thành công rồi!!!”
“Thật sự có thể, cứng nhiều hơn so với lúc trước!”
"Có thứ này, cho dù có là người bình thường, cũng có thể làm ra con đường kiên cố?" Lâm Thành Phúc đột nhiên ngẩng đầu nói.
Chu Lý Viễn ở bên cạnh nhíu mày: "Độ cứng như vậy, so với đường chính không kém, không, có lẽ nó còn kiên cố rắn chắc hơn so với đường chính.”
“Chúng ta tựa hồ làm ra thứ gì đó khó lường.
“So với xà phòng lúc trước thì sao?”
"Cách biệt một trời một vực," Bạch Quán Chúng mở miệng nói: "Xà phòng chỉ là nhu cầu dân sinh, kì thực có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng nếu như thứ này được làm thành công, sẽ mang đến ảnh hưởng cùng thay đổi của toàn bộ thiên hạ, xưa nay chiến tranh "Quân mã chưa động, lương thảo đi trước", ai có thể chiếm được trước, người đó liền có thể chiếm được cơ hội chiến thắng…”
Hắn nói xong, đột nhiên ngậm miệng.
Thôn Điền gia phát triển đến nay, rất nhiều chuyện cho dù không nói thì trong lòng mọi người cũng đều rất rõ ràng, đến nay tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận không nói ra mà thôi.
Chu Lý Viễn và Lâm Thành Phúc đều nhìn Bạch Quán Chúng, sau đó trơ mắt nhìn Bạch Quán Chúng bình tĩnh chuyển đề tài, lại một lần nữa rơi vào thành quả trước mắt.
Mọi người mồm năm miệng mười mà nghị luận, đột nhiên nói tới vấn đề sử dụng như thế nào, bởi vì thật sự không có một đáp án thống nhất, chỉ có thể đồng loạt nhìn về phía Điền Đường.
Điền Đường ngước mắt: "Thứ như vậy, có thể chế tác thành quy mô lớn sao?”
"Thần sứ đại nhân có dự định làm gì sao?" Chu Lý Viễn cân nhắc hỏi.
"Sửa đường." Điền Đường bình tĩnh nói.
Từ khi khu vực phụ cận được liên kết với thôn Điền gia, bá tánh ban đầu ở trên trấn Phong Thu cũng đều lục tục chuyển đến thôn Điền gia, nhưng mà cũng không có chuyển toàn bộ đến hết đây, vẫn còn có một bộ phận nhỏ ở lại trấn Phong Thu như cũ.
Thừa dịp có khoảng thời gian rảnh rỗi này, Điền Đường dẫn theo tất cả học sinh lớp chuyên, cùng với đám người Chu Lý Viễn, Lâm Thành Phúc, nghiên cứu phương thuốc mới lấy được lần này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận