Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 593 -




Lúc này, mọi người nhìn thấy vườn hoa đang chậm rãi chuyển động trước mặt xuất hiện một khe hở.
Điền Đường đứng ở bên trong, nhìn họi đứng ở bên ngoài, khẽ cười nói: "Nếu các ngươi đều đã ở đây thì ta cũng không cần tìm từng người một, vào đi, dẫn các ngươi đi xem một chút, Đào Hoa tỷ cùng Hồng Thảo tỷ cũng đến đây đi!"
Bên trong thang máy không nhỏ, cho dù có hơn chục người cũng dư dả, huống chi chỉ có 7 người.
Lúc bước vào thang máy, Điền Đường nhìn thấy vài người khẽ run.
Đối với Điền Đường, không gian bên trong chẳng khác gì thang máy, là người hiện đại, nàng đã sớm quen với việc đi thang máy.
Đối với đám người Từ Triết, trong đầu họ không có khái niệm về thang máy, không gian nhỏ này với họ hoàn toàn xa lạ, hoặc không biết gì về nó, vì vậy tự nhiên sẽ thấy bất an.
Điền Đường không biết phải giải thích như thế nào với họ về định nghĩa của "thang máy", dù sao thì thời đại này còn không có điện, vì vậy không cần nói gì, chỉ cần biết rằng có thể đi lên nếu đứng vững trong đó.
Mười giây sau, cửa thang máy mở ra.
Điền Đường ra khỏi thang máy trước, sau đó quay lại nhìn họ: "Vào đây đi, nơi này có thể giúp các ngươi đến tòa tháp trên không."
“Tiểu muội muội, nơi này an toàn chứ?” Điền Đào Hoa thấp giọng hỏi.
"An toàn!" Điền Đường cười, chủ động nắm tay Điền Đào Hoa và Điền Hồng Thảo dẫn họ ra ngoài.
Từng người một bước ra khỏi thang máy, "Đừng nói là đứng, nhảy ở chỗ này cũng vẫn rất ổn định."
"Đừng, đừng nhảy, muội đừng nhảy, bọn tỷ ổn mà, để bọn tỷ tự đi ra." Điền Đào Hoa lập tức ngăn lại, chỉ sợ chậm một chút Điền Đường sẽ nhảy lên.
Sau khi Điền Đào Hoa và Điền Hồng Thảo bước ra ngoài, Từ Triết cùng những người khác cũng bước ra khỏi thang máy.
Khi mọi người ra hết, cửa thang máy cũng đóng lại.
Sau khi ra khỏi thang máy, họ liền bước vào một căn phòng khách, cảm giác như đang đứng trong một căn nhà dưới mặt đất, cũng không có cảm giác hư ảo khi ở trên trời như mọi người từng nghĩ.
Đoàn người cùng Điền Đường lần đầu bước vào đều có biểu cảm ngạc nhiên như nhau, tò mò về những thứ mới lạ, nhưng vì là chỗ xa lạ nên họ không dám tùy tiện nhìn, chỉ có thể khẽ đảo mắt, như vậy mới thỏa mãn ham muốn tò mò trong họ.
Điền Đường thả tay Điền Đào Hoa và Điền Hồng Thảo ra, để họ tự mình đứng vững.
Du Ninh và Du Ý đi tới: "Thần sứ đại nhân, chúng ta còn có việc phải làm, xin phép cáo từ."
“Ừm,” Điền Đường nhìn hai người, “Xin lỗi, làm phiền các ngươi rồi.”
Ngoài vị trí đắc địa của tòa tháp trên không này thì điều thú vị nhất chính là có thể điều chỉnh các mặt tường để giám sát.
Bọn người Từ Triết sau khi đi vào phòng hai bước, liền chú ý tới màn hình theo dõi, trợn hai mắt nhìn:
"Đây là... thiên nhãn sao?"
Điền Đường bất ngờ một lúc, chủ yếu là vì tên gọi này quá quen thuộc, nàng quay lại, nhắc lại "thiên nhãn" với Từ Triết, hiện giờ nếu không phải vì vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nàng liền hoài nghi rằng hắn cái gì cũng không biết.
“Đúng vậy, đây là thiên nhãn.” Điền Đường dẫn mấy người đi tới màn hình theo dõi, bấm một cái trong đó. Làm vài trò trước mặt vài người, phóng to một chút, về cơ bản những người hiện trên màn hình đang làm gì, bọn họ đều có thể thấy rõ ràng.
Sau khi bị tòa tháp trên không làm cho kinh ngạc, toàn bộ bọn họ đều đổ dồn vào việc quan sát màn hình theo dõi, đồng thời lộ ra một vài tâm tư.
"Có thứ này, chỉ cần ở trong trấn Thần Linh, chúng ta đều có thể biết được nhất cử nhất động của mọi người. Nếu ai đó có ý đồ xấu, liền có thể phòng tránh được.” Từ Triết lập tức nói.
"Tuy ở trấn Thần Linh không được phép gây tổn thương hoặc giết người, nhưng cũng có một vài việc nằm ngoài phạm vi này, thiên nhãn có thể xử lý những chuyện xấu này."
"Không hổ là thần nữ, lợi hại mà kiểm soát thiên hạ."
"Nếu một ngày nào đó, phạm vi giám sát được mở rộng hơn thì có thể khống chế cả thiên hạ mà không cần rời khỏi nhà phải không?"
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, sự chú ý của họ đều đổ dồn vào màn hình giám sát nên đã quên một điều rằng họ đang ở trên không trung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận