Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 552 -




Dù sao cũng chỉ là đổi binh lính mà thôi, chỉ cần đừng đổi luôn cả Tề Duệ Đạt, cứ mặc kệ tên Thạch Hùng này, muốn làm gì thì làm.
Mà lúc này, Văn Bình còn cố ý viết một phong thư gửi qua, trong hồi âm của huyện Dương Nam cũng có nhắc tới chuyện quân binh ủ rũ, chuyện đổi quân sẽ giúp nâng cao sĩ khí hơn.
Bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh.
Tuy rằng dưới tình huống bình thường, người của Nhân Vương cũng không có khả năng đánh tới huyện Dương Nam, nhưng quân doanh ở bên phía huyện Dương Nam nếu như sĩ khí thấp đến mức tan rã, người dễ xảy ra chuyện nhất ngược lại chính là Tề Duệ Đạt.
Vừa nghĩ tới điểm này, Văn Bình không chỉ không phản đối Thạch Hùng, ngược lại còn ra sức ủng hộ hắn, chủ động đề xuất tốt nhất nên cách một đoạn thời gian rồi đổi một lần, nâng cao sĩ khí quân binh ở huyện Dương Nam.
Thạch Hùng tất nhiên cũng sẽ không có ý kiến, thấy Văn Bình chủ động rơi vào bẫy, không chút nghĩ ngợi nào liền đưa ra phương án thiết thực là mười ngày sẽ lại đổi người, mỗi lần đổi người qua sẽ là mười ngày một lần đổi, mỗi lần đổi qua là 500 người, trở về cũng là 500 người, lần sau lại đưa qua 500 người, đem 500 người đợt trước đổi lại, mỗi nhóm người đi đều sẽ có 10 ngày để tìm hiểu rõ về trấn Thần Linh. Đồng thời, thời gian này cũng sẽ đủ để cho bọn họ đón người nhà của mình đến huyện Dương Nam và ở lại.
Đương nhiên, nhóm người này ngoại trừ ở lại huyện Dương Nam, còn có một bộ phận người sẽ bị đưa đến huyện Khê Lâm.
Lúc trước toàn bộ dân chúng của huyện Khê Lâm đều đã chuyển đến trấn Thần Linh, huyện Khê Lâm lớn như vậy gần như đã biến thành một tòa thành trống không, cũng chỉ có những dân chúng của huyện Dương Nam lúc trước qua đó ở một đoạn thời gian, sau đó những dân chúng của huyện Dương Nam này cũng đã chuyển đi. Sau khi trở lại huyện Khê Lâm, cũng không còn ai ở nữa.
Điền Đường cũng cảm thấy nếu vẫn để huyện Khê Lâm trống mãi cũng không tốt lắm, vừa lúc hiện tại người cũng tương đối nhiều, đem một bộ phận dân chúng này phân đến huyện Khê Lâm, vừa vặn bổ sung dân số của huyện Khê Lâm, thuận tiện phát triển huyện Khê Lâm.
Thời gian Điền Đường thu thập được huyện Khê Lâm sớm hơn huyện Dương Nam, nhưng so với huyện Dương Nam, huyện Khê Lâm cũng không có quầy giao dịch, khi mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cũng sẽ tương đối bất tiện.
Cũng may khoảng cách của nó tới trấn Thần Linh cũng tương đối gần, muốn mua được đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cũng tương đối dễ, thịt, rau, gạo, thức ăn dễ bảo quản thì một lần mua nhiều một chút rồi để ở nhà, còn những thứ không dễ bảo quản, mỗi sáng sớm đều có thành viên của vệ đội mang đến một nhóm cho huyện Khê Lâm, cung cấp cho dân chúng của huyện Khê Lâm mua sắm.
Không có quầy giao dịch và thị trường giao dịch, giao dịch mua bán hàng ngày của huyện Khê Lâm cũng chỉ có thể dùng tiền xu.
Cứ như vậy, huyện Khê Lâm ngược lại bắt đầu sử dụng tiền xu để tiến hành giao dịch sớm hơn huyện Dương Nam.
Khi nhóm binh sĩ đóng quân thứ ba đến huyện Dương Nam, đã có hơn ngàn người đã ổn định ở huyện Dương Nam và huyện Khê Lâm.
“Tào Thiên, mau nhìn, nơi này chính là huyện Dương Nam.”
Tào Thiên ngẩng đầu: "Hình như tường thành của huyện Dương Nam còn tốt hơn so với phủ Lâm Xuân, thật lợi hại mà.”
Sau khi toàn bộ quân binh đến nơi, lập tức liền sắp xếp đan xen với quân binh của lúc trước.
Ở cùng với Tào Thiên vẫn là một người quen.
"Trác Minh!"
"Tào Thiên, hình như đã lâu không gặp." Trác Minh giơ tay, ôm Tào Thiên.
"Cái gì mà đã lâu không gặp, chẳng phải mười ngày trước chúng ta vừa mới gặp qua hay sao?" Vẻ mặt của Tào Thiên cũng bất đắc dĩ, liền nhéo rồi xoa xoa cánh tay của Trác Minh, "Ngươi hay lắm, ở huyện Dương Nam mười ngày, cả người đều khỏe hơn trước.”
Trác Minh cười rồi buông tay: "Đối với ta mà nói, mười ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, hiện tại ngươi còn chưa hiểu, nhưng rất nhanh ngươi cũng sẽ hiểu."
“Ngươi bíu vậy là có ý gì?” Tào Thiên nghi hoặc nhìn hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận