Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 833 -




Bùi Phong Bình mỉm cười và bước vào sảnh chính: “Hoàn thành, về phần hắn ta có thể nghĩ thông suốt hay không, liền phải xem tính lĩnh ngộ của hắn”
“Hắn thế mà thật sự ra ngoài, xem ra thư tình của ta hiệu quả không tồi a.” Lý Nhị Trụ bắt chéo hai chân đắc ý mà cười nói.
Điền Đường nhịn không được bật cười: “Vệ Lương Tài nếu biết phong thư tình trước đó là do đích thân ngươi viết, biểu tình nhất định sẽ rất thú vị.”
“Khen hắn ta lớn lên đẹp trai còn không được sao?” Lý Nhị Trụ cười hắc hắc, “Ta còn cố ý bắt chước kiểu chữ của nữ hài tử, chính ta nhìn chữ viết cũng cảm thấy đẹp, hắn nhất định cũng thật cao hứng.”
“Ý tưởng viết thư tình xác thật không tồi,” Bùi Phong Bình khen nói, “Nếu không phải nhờ ngươi, chúng ta cũng không có khả năng dễ dàng kêu được người ra ngoài.”
“Phải không?” Lý Nhị Trụ nghe lời khen ngợi của Bùi Phong Bình, biểu tình càng thêm đắc ý, “Ta đã nói đây là một phương pháp tuyệt diệu, lúc trước các ngươi còn dùng biểu tình như vậy nhìn ta, kết quả không phải vẫn dùng biện pháp của ta sao?”
Sau khi hắn nói xong lời này, thần sắc đám người Điền Đường phức tạp.
Cách gửi thư tình rất tốt, nhưng ngươi tự viết cho Vệ Lương Tài, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có chỗ không ổn sao?
Lâm Thành Phúc nhịn không được mắng hắn một câu: “Chỉ là tùy tiện khen ngươi hai câu, cái đuôi của ngươi liền nhếch lên, có thể có chút tiền đồ hay không?”
“Ta đây còn chưa đủ tiền đồ sao?” Lý Nhị Trụ nhướng mày, “Nếu cha nương đều còn sống, nhất định sẽ thật cao hứng vì ta làm cho Lý gia nở mày nở mặt, tiền đồ lớn như vậy, người bình thường thực sự không làm được.”
Điền Đường ngồi đối diện Lý Nhị Trụ, nhấc ấm trà rót cho hắn một tách trà.
Lý Nhị Trụ bỗng dưng nhìn Điền Đường.
“Nhìn ngươi vất vả như vậy, mời ngươi uống ly trà,” Điền Đường cười nói, duỗi tay chỉ vào chén trà trước mặt Lý Nhị Trụ. Lúc Lý Nhị Trụ do dự cầm lấy tách trà đưa đến bên miệng, nàng lại nói một câu, “Cao hứng thì được, lần sau đừng không cẩn thận lại tự nhốt mình vào lồng sắt. Nếu như vậy, ta thì không sao, nhưng những người trong vệ đội nhất định rất vui khi thấy ngươi mất mặt.”
Lý Nhị Trụ vừa mới uống một ngụm trà, liền nghe được câu nói kế tiếp của Điền Đường, trực tiếp bị sặc nước trà, quay đầu nhìn ngoài cửa, đột ngột ho khan vài tiếng.
Cuối cùng vất vả hòa hoãn và quay đầu lại, khi đối mặt Điền Đường, lại không nhịn được nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, thấp giọng nói: “Ngươi… Làm sao biết được ta có ý định như vậy?”
“Ừ? Cho nên ngươi thật sự từng có ý nghĩ như vậy?” Điền Đường buồn cười mà nhìn hắn.
“Không có không có, không phải không phải,” Lý Nhị Trụ liên tục lắc đầu, “Ta thật không có, thậm chí ta cũng đều không động một chút tâm tư. Mấy rương vàng trước kia, ta chạm cũng không dám chạm vào, ta sợ lòng tham nổi lên, vừa lơ là lại bị nhốt vào lồng sắt, nếu thật là như vậy, làm sao có thể sống ở trấn Thần Linh?”
Hắn một lần nói hết lời trong lòng, sau khi nói xong toàn bộ mới phát hiện mấy người trong phòng đều nhìn hắn với ánh mắt cười như không cười, phát giác mình trúng chiêu, tức khắc trầm khuôn mặt im lặng.
Điền Đường cười ra tiếng, lại rót một tách trà cho Lý Nhị Trụ: “Bây giờ uống đi, lần này ta không nói nhiều, thật ra, cách của ngươi lần này xác thật không tồi, nhưng lần sau có thể đổi người khác giúp ngươi viết thư tình.”
“Việc này sao có thể?” Lý Nhị Trụ lập tức nói, “Đó chính là thư tình, khẳng định không thể để tiểu tử kia được chiếm tiện nghi, ta viết cho hắn là đã đủ nể mặt hắn, hắn còn cầu gì nữa, ta cảm thấy hắn nên bảo quản phong thư kia mới đúng.”
“Bảo quản để giữ làm lịch sử đen của ngươi?” Lâm Thành Phúc nhướng mày.
Lý Nhị Trụ hoàn hồn, nhíu mày sửa miệng: “Ngươi nói rất đúng, lịch sử đen như vậy không thể lưu giữ. Sau này, ta lại đến tìm tiểu tử kia lấy về thiêu đốt, bằng không nếu bị người trong vệ đội biết, mặt mũi này của ta chẳng phải mất sạch sao?”

Thời điểm mấy người đang nói chuyện phiếm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, đồng thời cùng với tiếng gọi.
“Lão sư, ngài ở bên trong sao?”
“Lão sư, ngài đã rời kinh thành nhiều ngày, chúng ta đều lo lắng an nguy của ngài nên lúc nào cũng kêu người chú ý. Nếu ngài không có việc gì, có thể nói một lời với chúng chắc chắn để chúng ta an tâm được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận