Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1253 -




Vẻ mặt của Hồng Nhi nương khiếp sợ: “10 lượng? Như vậy chẳng phải quá nhiều sao?"
Đối phương tiếp tục nói: “Còn không chỉ có vậy, nghe nói gia sản càng nhiều thì phạt càng nhiều, nhà nào có trăm nghìn lượng bạc thì phạt chục lượng, trăm lượng, tin tức vừa lan ra, những bá tánhg định muốn thành thân đều từ bỏ ý định, bọn họ đều nói, sẽ đợi tới khi 18 tuổi.”
“A,” khuôn mặt nương của Hồng Nhi đầy vẻ đau khổ, “Ngươi nói gả nữ nhi là chuyện tốt, nếu bị phạt tiền cũng chẳng ra sao, dù sao hài tử bây giờ mới 15 16 tuổi đã thành thân, cùng lắm là đợi thêm hai năm nữa, nhiều bạc như vậy cũng không thể để bị phạt được.”
“Không chỉ vậy, còn nói nếu có người tình nguyện chịu phạt, cũng muốn hài nhi của mình được thành thân, ai muốn gả phải vào lao, nhà trai cũng phải vào lao, nếu như có chuyện này thì nhà trai cũng sẽ không dám thành thân.”
Nương của Hồng Nhi lắc đầu rồi lại gật đầu: “Đúng, không nên gả, cũng may Hồng Nhi nhà ta không có ở đây.”
“Cái kia, Hồng Nhi nương, thật ra ta muốn hỏi thử,” Đối phương lại gần, “Lúc trước người tới tìm Hồng Nhi nhà ngươi là người nào vậy, tại sao bọn họ lại biết tin tức vừa rồi? Ta đã nhờ người nghe ngóng, tin tức này trước đây cũng không tồn tại ở thành Thần Linh, những người đó đã sớm biết, chắc chắn là đại quan phải không?”
Lúc này nương của Hồng Nhi mới sực tỉnh, hai mắt hơi mở to, một lúc lâu sau mới xua tay: “Ta không biết, ta không biết, làm sao ta biết được chuyện này?”
Nói xong, bà lập tức đuổi người đi.
Khi chỉ còn lại một mình, nương của Hồng Nhi liều mạng tự hỏi bản thân rằng liệu trước đây mình có từng đắc tội với ai không.
Nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái gì, chỉ có thể vỗ ngực tự an ủi: “Không sao, không sao, Hồng Nhi đi theo bọn họ, sẽ không có chuyện gì đâu, ha ha, Hồng Nhi đúng là người có tiền đồ, sao có thể gặp được một người lợi hại như vậy, khó trách ban đầu thầy bói nói Hồng Nhi là người có tiền đồ lớn, ha ha ha…”

"Đến rồi, lần này là món nào đây? Trong đám này có xà phòng không nhỉ, ta chỉ muốn mua một khối xà phòng thơm mà thôi!"
"Ta thì chỉ muốn mua ít bông và vải bông thôi. Đồ ở thành Thần Linh vừa rẻ vừa tốt. Cả nhà ta đều tranh nhau lấy."
"Nghe nói trong thành ở chợ buôn có thể dùng chứng minh thân phận để trực tiếp mua đồ có phải không?"
"Ta cũng nghe nói, thị trường gì đó rất lợi hại, bên trong cũng không có người bán, muốn thứ gì đó thì tự lấy, có thể mua đồ bằng cách đưa chứng minh thân phận, nhưng chỗ của chúng ta còn nhỏ nên cũng chưa có thứ đó. Nếu có cơ hội ta cũng muốn đi xem."
"Như bây giờ cũng không tệ mà, cũng không cần mua nhiều đồ như vậy."
"Này... Các ngươi nhìn xem, hôm nay không phải có rất nhiều xe sao? Phía sau còn có nữa kìa. Nhìn mãi mà không thấy cái xe cuối ở đâu!"
Bá tánh huyện Thanh An đứng ở cổng thành chờ hàng hóa từ thành Thần Linh đến giống như đã đợi từ rất lâu vậy. Giống như lần trước, họ đều có thể trực tiếp mua vật dụng hằng ngày mà mình muốn mua tại cổng: gạo, củi, dầu, mắm, muối, tương, giấm, trà, quần áo và giày tất đều có. Vì vậy nên lâu dần họ cũng thích ứng với mô hình này nên mỗi khi có kiện hàng đi ngang qua đều gặp họ trùng hợp mà chờ ở cổng.
“Nhường đường một chút nào!” Binh lính chạy tới, đem bá tánh tách ra hai bên cổng thành.
Một trong số bọn họ đang nắm tay con mình đi sang một bên, nhưng đột nhiên bị trượt tay khiến đứa trẻ bị cuốn theo đám đông, người kia cũng bị cuốn sang một bên.
"Con của ta!"
Các binh lính rất trật tự và gọn gàng chạy đến, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hài tử lẻ loi trong đám đông. Một binh lính đi nhanh một chút, chạy tới chỗ hài tử bế lên, quay về hướng vừa hét lớn.
"Đừng chen lấn, mọi người cứ đứng trật tự."
Lúc này, hài tử được binh lính bế đã được gửi cho gia đình.
"Đa tạ đa tạ."
"Trông chừng hài tử, đừng lo, bọn ta ở đây chỉ để tạo điều kiện cho việc nhập lô hàng này được suôn sẻ thuận lợi tiến vào huyện thành mà thôi." Binh lính nói xong liền trở về hàng, nghiêm túc xếp theo thứ tự trước đó.
Những bá tánh đang căng thẳng cũng dần thả lỏng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của các binh lính, không có chen lấn, mọi người đều đứng vững vàng tại chỗ.
"Bọn họ thật tốt, tốt hơn so với... những người đó nhiều."
"Thật sự, không phải là ta không muốn nói. Quả nhiên là từ thành Thần Linh. Nói như thế nào nhỉ? Khí chất, bọn họ có khí chất rất khác biệt, ta nghe nói bọn họ sẽ không lấy gì của chúng ta cả, đó là luật, trước đây cứ thấy binh lính là ta hoảng hốt. Nhưng hiện tại khi nhìn thấy các binh lính không hiểu tại sao lại cảm thấy rất an tâm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận