Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1452 -




Điền Cúc Hoa vẫn luôn sinh hoạt ở thành Thần Linh, trong cuộc đời của nàng hiểu biết nhất là cuộc sống sinh hoạt thành Thần Linh, cùng với cuộc sống sinh hoạt trước khi thành Thần Linh xuất hiện, trước sau đối lập, có thể rõ ràng nhận thấy được sự khác biệt giữa hai cái.
Theo suy nghĩ của Điền Cúc Hoa, một khi thành Thần Linh mất đi sự bảo hộ của khu an toàn, điều dễ dàng nhất mà nàng có thể nghĩ đến chính là những ngày trước khi thành Thần Linh xuất hiện, và thậm chí càng tốt hơn, chính là sinh hoạt bình thường của bá tánh không có náo động, trừ cái này ra, nàng không nghĩ ra có khả năng nào khác.
Đây cũng là điểm khác nhau lớn nhất của nàng so với Điền Cúc Hoa.
Điền Đường từ thời xã hội hiện đại tới đây, nên hiểu rõ nhất những thay đổi sự phát triển khoa học kỹ thuật hiện đại mang lại cho con người, cũng càng hiểu rõ hơn những thay đổi chính sách quốc gia mang ảnh hưởng đến bá tánh, nếu khu an toàn khu sớm hay muộn đều bị phá vỡ, vẫn nên phá vỡ sớm hơn là muộn.
Nếu muốn chờ đến khi toàn bộ bá tánh trong thành Thần Linh đều không rời khỏi khu an toàn khu, đến lúc đó lại di tản thì đã không kịp.
“Dung lão sư ——”
Đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô của nhóm tiểu hài tử cách đó không xa, chỉ cần nghe tiếng của tiểu hài trong đó, có thể rõ ràng cảm nhận được vị “Dung lão sư” này nhất định rất được nhóm tiểu hài tử yêu thích, rốt cuộc bộ dạng hoan hô cùng với nhảy nhót của bọn nhỏ cũng không sẽ làm bộ.
Điền Đường mang theo lòng hiếu kỳ, nhìn qua theo hướng âm thanh truyền, lại thấy một hình bóng quen thuộc đang tới.
Cũng là ở thời điểm này, đối phương cũng chú ý tới sự tồn tại của Điền Đường.
Hai người vừa lúc đối diện, mỉm cười với nhau rồi thu hồi tầm mắt.
Vào lúc này, Điền Cúc Hoa mới nhận thấy được cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy rõ bá tánh tới, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc: “Tại sao lại là hắn?”
“Tính ra cũng đã nhiều năm không gặp.” Điền Đường phủng cái ly uống nước, nhẹ giọng nói: “Lúc trước thời điểm hắn rời đi, ta còn tưởng rằng lấy năng lực của hắn, sớm hay muộn có thể cũng sẽ phát tài, không nghĩ tới thế nhưng hắn sẽ an tâm ở lại nơi này làm lão sư, trách không được mấy năm nay đều không có tin tức của hắn.”
“Những người Tần gia của thành Thần Linh, đến bây giờ còn có người đang đi tìm hắn ở đâu.” Điền Cúc Hoa quay đầu lại: “Vị này xác thật có chút năng lực, tiểu muội ngươi cũng yên tâm vẫn luôn đặt hắn ở bên ngoài, nếu như hắn nháo ra chuyện gì đó, chúng ta cũng quản không được.”
“Ta tin là mình sẽ không nhìn lầm.” Điền Đường cười nói, “Lại nói, mặc kệ trước kia hắn có thân phận là gì, hiện tại trong miệng bọn nhỏ hắn cũng chẳng qua là ‘Dung lão sư’ thôi, nếu hắn vẫn luôn ở chỗ này, đã nói lên rằng hắn cũng không muốn người khác chú ý quá nhiều vào hắn.”
Ở thời điểm này, cách đó không xa Dung Dật trấn an bọn tiểu hài tử đang nhảy nhót, rồi đi tới phương hướng nơi hai người Điền Đường đang đứng.
Điền Cúc Hoa chú ý tới động tác của hắn, cùng với Điền Đường nói chuyện: “Tiểu muội, các ngươi nói chuyện đi, ta đi đến chỗ đó ngồi một lát, thời điểm có việc có thể bất cứ nào kêu ta.”
“Ừ.” Điền Đường gật đầu, mắt nhìn Điền Cúc Hoa rời đi, sau đó mắt cũng nhìn Dung Dật đi tới: “Không cần khách khí, chúng ta ở chỗ này đều chỉ là người thường mà thôi, không nghĩ tới Dung lão sư thế mà chơi cùng với đám tiểu hài tử khá tốt.”
Dung Dật ở trước mặt Điền Đường ngồi xuống, trên mặt có vài phần ôn hòa cười: “Thời điểm lúc ban đầu vẫn là không thích ứng được, đến bây giờ mới thích ứng được một chút, đại khái đây là việc khó nhất mà ta đã làm, mỗi hài tử bọn chúng đều có tính cách riêng, nên thật vất vả để hiểu rõ tính tình tiểu hài tử, sau đó bọn chúng thăng cấp lên lớp, lại sẽ đến một đám tiểu hài tử mới, còn phải bắt đầu lại.”
Điền Đường cười: “Chuyện có thể làm ngươi khó xử cũng không thấy nhiều cho lắm, cũng không phải chuyện duy nhất làm ngươi khó xử như vậy, có phải hay không?”
“Không phải.” Dung Dật trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Chuyện của đám tiểu hài tử này cũng không phải là chuyện duy nhất làm ta khó xử.”
Điền Đường kinh ngạc nhìn hắn: “Hả? Còn có chuyện khác có thể làm ngươi cảm thấy khó xử như vậy sao?”
“Có.” Dung Dật nói, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Điền Đường, nhìn nàng nghiêm túc nói: “Ngươi.”
Điền Đường giật mình, sau đó trong chốc lát nàng cầm lấy cái ly sạch sẽ đặt ở bên cạnh, đổ cho Dung Dật một chén nước, chậm rãi đẩy đến trước mặt hắn: “Nếu là bởi vì chuyện của thiên hạ này, ta chỉ có thể nói xin lỗi với ngươi, nhưng cho dù là chọn lại một lần nữa, ta cũng sẽ lựa chọn làm tương tự.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận