Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1391 -




Nhưng lúc này đột nhiên nói cho bọn họ biết, nữ nhi nhà bọn họ đã trở thành người có thể một mình đảm đương một phương, thậm chí thân phận của Điền Đường còn là ‘thần sứ” mà bọn họ đã từng nghe qua, lại luôn cảm thấy có thể trông thấy mà không thể với tới.
Chấn động như vậy, quả thực đánh nát thế giới quan của bọn họ.
"Nương có biết, chủ sự của nông trang là tôn tử của Triệu Vương không?" Trong một lần ăn cơm, Điền Đường đột nhiên nói.
Điền mẫu co quắp vùi đầu ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu: "Cái gì?"
Không chỉ có nàng, mấy người Điền phụ cũng đều khiếp sợ nhìn.
"Hắn không tiết lộ thân phận cho các ngươi, nhưng chúng ta lần theo manh mối của hắn, mới tìm được các ngươi." Điền Đường nghiêm túc nhìn mấy người, "Có lẽ phụ mẫu các ngươi cũng để ý vì sao ngay từ đầu chúng ta không tiết lộ thân phận, chính là bởi vì chuyện này, hiện giờ hắn là người nắm quyền của thế lực Triệu Vương, mà thành Thần Linh, là do ta quản lý, thành Thần Linh và thế lực Triệu Vương, hai bên đối lập, một khi thân phận của chúng ta bị phát hiện, hắn tuyệt đối sẽ không thả chúng ta rời đi."
"Chuyện này... Làm thế nào điều này có thể xảy ra?” Điền mẫu lắp bắp nói, "Chúng ta chính là bá tánh bình thường, sao thoáng cái đã gặp phải nhiều chuyện lớn như vậy? ”
"Bây giờ chúng ta đã đi xa rồi sao?" Đại bá mẫu nhịn không được hỏi.
Điền Đường bật cười: “Đúng vậy, rất nhanh chúng ta sẽ đi đến thành Thần Linh. ”
Đại bá mẫu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, cứ như vậy đi, các ngươi nên như thế nào thì cứ như thế, chuyện lớn như vậy, chúng ta muốn quản cũng không quản được, hiện tại thân phận của các ngươi cao như vậy, ít nhất chúng ta cũng không cần lo lắng vấn đề ăn uống nữa."
Nói xong, đại bá mẫu đột nhiên nhớ tới cái gì: "Vậy chuyện Cúc Hoa có đối tượng nói chuyện thì sao?"
Điền Đường giật mình một chút, không nghĩ tới đại bá mẫu đang trong trạng thái kinh ngạc vẫn còn có thể nhớ tới chuyện này, nhưng nhìn ánh mắt đại bá mẫu chăm chú nhìn, nàng vẫn thành thật lắc đầu: "Không có."
Nhị bá mẫu ở một bên đột nhiên vỗ đùi: "Vậy Thanh Thảo khẳng định cũng không có đối tượng đúng không? Lá gan của hai nha đầu này thật đúng là càng lúc càng lớn, ngay cả mẫu thân cũng dám lừa gạt, chờ ta nhìn thấy nàng, nhất định phải chỉnh đốn một trận cho tốt."
"Đúng vậy, lớn lên có tiền đồ, vậy mà còn gạt người, cái này cũng không được!" Đại bá mẫu tiếp lời.
Hai người mẫu thân bị lừa bắt đầu ta một câu ngươi một câu nói đến chuyện nữ nhi, trong đó tất cả đều là sự bất mãn đối với nữ nhi mình.
Điền Đường nhìn bộ dáng của các nàng, liền biết lúc này các nàng đều đã hòa hoãn lại.
Sau khi ăn cơm xong, Điền Đường và Điền Đại Nữ lần lượt đi ra khỏi khoang thuyền.
Điền Đại Nữ đi bên cạnh Điền Đường, thấp giọng nói: "Nương bọn họ hình như vẫn còn chưa quen lắm."
"Dù sao cũng nên cho bọn họ thời gian để làm quen, " Điền Đường nói, "Bọn họ và các ngươi không giống nhau, các ngươi ngay từ đầu vẫn luôn ở bên cạnh ta, cũng tận mắt nhìn thấy thành Thần Linh phát triển đến bây giờ, nhưng đối với bọn họ mà nói, thành Thần Linh là một địa phương hoàn toàn xa lạ, thế cho nên chúng ta đối với bọn họ mà nói, cũng trở nên có khoảng cách. ”
Điền đại nữ thở dài một tiếng: "Mấy ngày nay, chúng ta tựa hồ không có quan hệ thân cận như lúc trước ở trên xe ngựa."
Điền Đường mỉm cười: "Hiện tại thành Thần Linh cũng có người nói, mấy tỷ muội chúng ta bình thường không ở cùng một chỗ, tựa hồ quan hệ biến đổi không tốt lắm, đại tỷ cũng có suy nghĩ giống như bọn họ sao?"
Điền đại nữ lập tức lắc đầu: "Chúng ta chỉ là đều bận việc của mình mà thôi, ngẫu nhiên tụ tập cùng một chỗ, quan hệ vẫn rất tốt."
"Phụ mẫu bọn họ cũng giống như vậy, chỉ là thời gian xa cách chúng ta quá lâu, hơn nữa hiện tại chúng ta lại hoàn toàn xa lạ, " Điền Đường nhẹ giọng nói, "Chờ trở về thành Thần Linh, người thôn Điền gia cũng đều ở địa phương ban đầu, sẽ không có ngăn cách."
Điền đại nữ suy nghĩ một chút, trịnh trọng gật đầu: "Ừ."
Vài ngày sau, bọn họ trở về thành Thần Linh và xuống tàu tại cảng mới được xây dựng ở phủ Đăng Thuận.
Lúc Điền Đường đi không nói nhiều với người khác, lúc trở về cũng vẫn như cũ không có gióng trống khua chiêng, sau khi xuống thuyền, tất cả mọi người ở trên thuyền đều thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí là đám người Điền mẫu cũng có thể nhận thấy được trạng thái thả lỏng của mọi người trên thuyền.
Lời nên nói trên thuyền đều đã nói qua, những chuyện còn lại cần đám người Điền mẫu tự mình đi nghe xem, chỉ có sau khi bọn họ dung nhập vào cuộc sống ở thành Thần Linh, mới có thể hiểu được chuyện phát sinh trong mấy năm nay, cũng giảm bớt quan hệ thân tử không có ở chung ba năm qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận