Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 254 -




Đại Niên ngược lại nở nụ cười nói: "Ta nói cái gì vậy, không chừng rất nhanh sẽ đến phiên chúng ta, chỉ là không nghĩ tới ngày này thế nhưng lại đến nhanh như vậy.”
"Ngươi..." Lỗ Anh muốn trách hắn miệng quạ đen, lời đã đến bên miệng, lại nuốt xuống, "Quên đi, là lỗi của ta, ta không nên để mọi người ở chỗ này nghỉ ngơi.”
Đại Niên nhìn về phía xa xa: "Phía trước kia đều là núi, cho dù hiện tại chúng ta không nghỉ ngơi, sớm muộn cũng phải nghỉ ngơi, buổi tối đụng phải bọn họ, có thể sẽ càng khó khăn hơn, đối phương đã sớm có chuẩn bị, vô luận chúng ta như thế nào cũng trốn không thoát.”
Đến lúc này rồi, hai người ngược lại có tâm tình nói chuyện phiếm.
Lỗ Anh nắm chặt chuôi đao: "Cũng may lúc ta đi ra ngoài làm việc, đã nhét cho nương ta không ít bạc, nếu như ta chết đi, bà ấy có thể sống lâu thêm mấy ngày liền tính bấy nhiêu ngày đi.
"Ngươi thật đúng là...... " Đại Niên còn chưa nói xong, đã bị một trận tiếng hô cắt đứt.
“Tước vũ khí không giết!!!”
“Tước vũ khí không giết!!!”
“Tước vũ khí không giết!!!”
Đầu tiên là một thanh âm, sau đó là thanh âm của rất nhiều người, sau đó, tựa hồ có thiên quân vạn mã ở bên tai gầm rú, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi cùng hoảng loạn.
Thậm chí đáy lòng chậm rãi dâng lên một cỗ cảm giác hư ảo chân thật tiếp xúc gần gũi với tử vong.
Một thanh trường đao rơi xuống đất.
Thanh thứ hai, thanh thứ ba, thanh thứ tư......
Trường đao trong tay Đại Niên và Lỗ Anh cũng rơi xuống đất.
Tiếng gầm đột nhiên biến mất, giống như lúc nó xuất hiện, biến mất không một tiếng động.
"Hai người các ngươi, không cần nhìn người khác, chính là hai người các ngươi," Cách đó không xa trên vách núi xuất hiện một nam nhân, đang híp mắt nhìn hai người Đại Niên và Lỗ Anh: "Kêu mấy người đi thu thập trường đao ở nơi này một chút đi, đều chất đến nơi đó đi, đao kiếm không có mắt, hiện tại những đao kiếm này ở ngay dưới chân các ngươi, các ngươi lại có nhiều người như vậy, đến lúc đó nếu có hiểu lầm gì, lại đụng độ nhỏ gì đó, ngộ thương các ngươi sẽ không tốt.”
Đại Niên cùng Lỗ Anh đứng đối diện nhau, hiểu rõ đối phương đang nói thật, trường đao trong tay bọn họ rơi xuống đất, mang ý nghĩa đã đầu hàng, một khi phát sinh xung đột, đối phương đông người, sẽ chỉ rơi vào một cái lưỡng bại câu thương... Không, hẳn là bọn họ đơn phương bị rơi vào cục diện chịu chết.
Lỗ Anh cùng Đại Niên mỗi người điểm năm người, trước tiên đem trường đao trên mặt đất thu vào trong vỏ, sau đó mỗi người ôm trường đao vào vỏ, đi đến phương hướng mà đối phương chỉ định, dọc theo đường đi này, trên trán mấy người đều đổ mồ hôi hột, chủ yếu vẫn là khẩn trương chiếm đa số.
Rốt cuộc, bọn họ cũng đem trường đao đặt vào vị trí mà đối phương đã chỉ định, tất cả mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
“Làm không tệ, hiện tại các ngươi đều có thể đi trở về, chú ý không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Lỗ Anh và Đại Niên mang theo mười người trở về, còn chưa đi tới vị trí ban đầu, trên núi đã rơi xuống từng bó dây thừng.
"Các ngươi tự mình chọn đi," Người nói chuyện vẫn là nam nhân trước đó "Là muốn ta gọi người tới trói các ngươi đi, hay là các ngươi tự trói, nếu các ngươi không thể đưa ra quyết định, ta có thể thay các ngươi quyết định.”
Lời này vừa nói, tất cả mọi người đều tranh nhau đi tìm dây thừng, tự trói chính mình lại, hoặc là để cho người khác trói mình
Lúc này ở trên đỉnh núi, Điền Đường đang ngồi trên một tảng đá lớn, xuyên thấu qua khe hở lá cây rậm rạp, nhìn xuống tình huống phía dưới.
“Không nghĩ tới Lý Nhị Trụ lừa người còn rất ra dáng.”
“Chủ yếu bởi vì uy hiếp trước đó của thần sứ đại nhân đã đủ, bọn họ sợ, mới có thể mặc kệ như vậy.”
“Sau này những người này cũng sẽ là thôn dân của thôn Điền gia sao?”
"Thật tốt, không cần chúng ta đi tìm, bọn họ liền chủ động đưa người tới cửa,"
Điền Đường mỉm cười, "Hơn nữa những người này nhìn cũng rất ngoan. Đối phó bọn họ dễ dàng hơn ta tưởng tượng nhiều."

Bạn cần đăng nhập để bình luận