Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1407 -




Mỗi một người , mỗi một hộ dân, cảm nhận về thành Thần Linh đều cơ bản giống nhau, nhưng ở trong mắt bọn họ, những cảm nhận này của bọn họ là độc nhất vô nhị, giống như là cơ thể, nội tâm độc đáo, đều chỉ thuộc về cuộc đời của bọn họ.
Vào lúc phía trên không của thành Thần Linh bắn pháo hoa lên, cơ hồ ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên pháo hoa.
Cho dù không ít người đã quen với cuộc sống ở thành Thần Linh, nhưng bọn hắn cũng chưa bao giờ thấy qua pháo hoa xinh đẹp như thế, cũng chưa bao giờ gặp qua mỹ cảnh như vậy, toàn là màu đỏ hút mắt.
Pháo hoa, đèn lồng, giấy đỏ cắt, tua hồng, còn có quần áo mới tượng trưng cho năm mới đã đến.
Cùng là pháo hoa, so với một người vui không bằng nghĩ đến mọi người cùng vui, Điền Đường còn đặc biệt gọi người mang một phần đến phủ Gia Tuyền, tương lai bọn họ như thế nào không ai biết được, nhưng ít nhất giờ khắc này, điều bọn họ muốn chỉ là đón năm mới vui vẻ mà thôi.
Tần Dung Dật cũng không nghĩ tới vậy mà mình sẽ nhận được pháo hoa đến từ thành Thần Linh, sau khi kinh ngạc xong, hắn mang theo pháo hoa đi tới bên ngoài sân của nãi nãi.
Lúc này thậm chí không cần đi thông báo, cửa bên ngoài sân đã rộng mở, lúc hắn đi tới liền nhìn thấy nãi nãi đang ngồi ở cửa, tựa hồ là sớm đã biết hắn sẽ đến.
Tần Dung Dật đứng tại chỗ trong chốc lát, nhanh chóng lấy lại tinh thần tiến lên, cong lưng ở trước mặt nãi nãi, thấp giọng nói chuyện: “Nãi nãi, nàng cho người tặng một ít pháo bông qua đây.”
Nãi nãi quay đầu lại, người dùng cặp mắt vẩn đục kia “xem” hắn, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười: “Ăn tết, không cần nghĩ quá nhiều, phóng pháo hoa vui vẻ một chút.”
“Vâng.” Tần Dung Dật đáp lời.
Ngay từ đầu hắn còn muốn đem pháo hoa giao cho người khác đi phóng, sau khi nghĩ ngợi một lúc hắn vẫn tự mình đi châm lửa.
Sau khi thanh âm kíp nổ cháy vang lên, Tần Dung Dật nhanh chóng lui về phía sau, mãi cho đến khi tới cạnh nãi nãi, đứng yên ngửa đầu ra sau nhìn lên không trung.
Trong bóng đêm đen đặc, pháo hoa bay lên không trung, nổ tung ở giữa không trung, màu sắc khi pháo hoa nổ tung ra cực kỳ xinh đẹp, những năm trước pháo hoa trong cung đều được chế tác tỉ mỉ từ thợ thủ công, nhưng lại không có lần nào làm lòng người rung động giống như hôm nay.
Gần gần xa xa, truyền đến tiếng kinh hô của bọn cung nữ thái giám, có thể nghe rõ trong âm thanh của bọn họ mang theo sự vui sướng cùng kích động.
Tựa hồ là ngay lập tức trong cung đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn.
Tần Dung Dật vẫn luôn ngẩng đầu, trong mắt không có cảm xúc nào khác nữa, chỉ có hình ảnh pháo hoa phản chiếu.
Sau khi châm ngòi toàn bộ pháo hoa, Tần Dung Dật lưu luyến không rời buông ánh mắt.
Đột nhiên hắn nghe được thanh âm người bên cạnh nhẹ nhàng truyền đến.
“Dật nhi…”
Tần Dung Dật bỗng dưng hoàn hồn, cho rằng mình nghe lầm, chần chờ nói: “Nãi nãi…”
Điền nãi nãi vươn tay, để Tần Dung Dật kéo người lên: “Ăn tết, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Tần Dung Dật lần nữa sửng sốt.
Sau khi lấy lại tinh thần, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười: “Vâng.”
……
“Đường Đường”
“Đường….bỏ ít đường một chút…”
“Nên thêm muối, bỏ đường cái gì, đại tẩu đang kêu ‘Đường Đường’, lỗ tai ngươi còn dùng được không?”
“Đến đây đến đây.” Điền Đường từ bên ngoài chạy vào, trên tay còn đang ướt sũng, sau khi chạy đến gian phòng bếp, nàng ló đầu ra kêu người bên trong: “Đại bá mẫu, nhị bá mẫu, làm sao vậy?”
“Mau đến đây.” Đại bá mẫu vẫy tay về phía nàng, chờ đến lúc Điền Đường tới gần, dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng Điền Đường, sau khi thấy Điền Đường há mồm ăn xong cười cười nhìn bộ dáng của nàng: “Ngươi đừng bận tâm, những việc này giao cho Hoa Cúc các nàng làm đi, ngươi là muội muội, ngồi ăn cho ngon là được.”
“Như vậy không được, đại bá mẫu, qua năm ta đã mười bốn tuổi, khẳng định phải làm việc.” Điền Đường nuốt đồ ăn trong miệng xuống, vội vàng nói chuyện, nói xong lại chọc chọc cánh tay bá mẫu, chỉ vào một miếng khác trong nồi: “Đại bá mẫu, ta muốn ăn đậu phụ khô~”
Đại bá mẫu cười gắp đậu phụ khô, đặt ở trong tay cho nguội mới đưa cho Điền Đường: “Mười bốn tuổi không lớn, cho dù ngươi hai mươi bốn tuổi cũng là muội muội nhỏ nhất, ngươi cứ nghe đại bá mẫu, không cần đi làm việc, đến lúc đó nương ngươi lại nói tiếp thì nói là đại bá mẫu túm ngươi lại không cho ngươi đi.”
“Đại tẩu, Đường Đường không phải hài tử ơnữa, trước kia lúc nàng còn nhỏ ngươi chiều nàng, hiện tại làm sao vẫn còn chiều nữa?” Điền mẫu đi vào, bất đắc dĩ nói, hiển nhiên cuộc đối thoại trước đó nàng đều nghe thấy.
“Chiều thì chiều, làm sao còn phân biệt hài tử lớn hay hài tử nhỏ chứ.” Đại bá mẫu cười nói: “Dù sao hôm nay ta cũng không cho Đường Đường đi, nếu là ngươi muốn tìm người làm việc thì đi tìm Cúc Hoa với Đào Hoa đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận