Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 652 -




Chương 652:
"Ta..." Điền lão tam chỉ lên tiếng, sau đó liền quay đầu đi, "Nếu như hôm nay không có vài người tới đón, ta khẳng định cũng sẽ không đến, được rồi, Kim Hoa, lão Ngưu nói cũng rất đúng, dù sao trước mắt cuộc sống ở trấn Thần Linh vẫn rất tốt, nếu thực sự không được, chúng ta liền cắt đứt đi, cuộc sống của chúng ta vẫn đang yên đang lành, cùng nhau sinh hoạt với bọn họ, nếu như trôi qua một cách mất hứng, vậy đời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Điền Kim Hoa nhìn Điền lão tam: "Tam gia gia, nhưng người vừa rồi…”
“Ngươi cứ coi như ta chưa từng nói qua đi.” Điền lão tam khoát tay áo: "Ta đây là tự mình nghĩ thông suốt rồi, nhưng lại không nghĩ thông suốt về chuyện của ngươi, chủ yếu là ta đã lớn tuổi, ban đầu lúc ta ở thôn Điền gia, còn muốn chờ đến lúc ta già rồi, không còn nhúc nhích được nữa, liền để cho bọn họ nuôi ta, nhưng chuyện năm ngoái, ta đã hoàn toàn hết hy vọng, dù sao cuộc sống ở trấn Thần Linh rất tốt, không bằng ta hiện tại làm nhiều thêm một chút, tích góp nhiều thêm một chút tiền, chờ đến khi không còn nhúc nhích được nữa thì tìm người đến đút cho ta vài miếng cơm để ăn là được, hơn nữa nếu như thật sự không thể nhúc nhích được nữa, không phải vẫn còn cơm miễn phí của tiểu muội Điền gia để ăn hay sao, như vậy thì cũng đã đủ rồi."
“Về phần ngươi đi.” Điền lão tam nhìn Điền Kim Hoa. "Ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, ta vốn nghĩ chờ sau này khi ngươi sau xuất giá, dù sao cũng phải tìm người làm chỗ dựa, hơn nữa ngươi cùng với bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, thanh danh cũng sẽ không tốt, cũng không dễ lập gia đình, nghĩ đi nghĩ lại một chút, nhưng lão Ngưu cũng nói rất đúng, bọn họ như vậy, phỏng chừng cũng sẽ không giúp được gì cho ngươi, chờ bọn họ trở về, ngươi cứ dựa theo suy nghĩ của mình, nếu như bọn họ không đồng ý, ngươi liền tới tìm chúng ta, ta cùng với lão Ngưu sẽ làm chỗ dựa cho ngươi, chúng ta đã lớn tuổi, chống đỡ cũng không quá lâu, nhưng phải chỉ cần cố gắng chống đỡ một đoạn thời gian, vẫn là không thành vấn đề, lão Ngưu ngươi xem ta có nói đúng không?"
“Phải phải phải, lời tốt gì cũng đã để cho ngươi nói rồi.” Điền Ngưu trừng Điền lão tam, lúc nhìn Điền Kim Hoa, trong mắt đã tràn đầy sự ôn hòa, “Kim Hoa, nghe được lời Tam gia gia của ngươi được không? Chờ cha nương của ngươi trở về, ngươi cứ làm theo ý của mình, đã có chúng ta ở đây rồi.”
Điền Đào Hoa cũng ôm chặt Điền Kim Hoa.
Chỉ là trong nháy mắt, nước mắt của Điền Kim Hoa liền rơi xuống ào ào, nàng đưa tay lên để lau đi nhưng rồi nó lại rơi xuống, lau đi rồi vẫn lại rơi xuống.
Qua lại vài lần, Điền Kim Hoa cũng đã bị chính mình chọc cười: "Ta làm sao... Nước mắt của ta vẫn không thể ngừng lại được?"
Lời này vừa nói ra, hình ảnh vốn có chút thương cảm ở trong nháy mắt liền trở nên vui vẻ.
Điền Ngưu cùng với Điền lão tam cũng đều đã nở nụ cười.
“Được được được, cười là được, cười là được, không cần phải lo lắng, không cần phải sợ, không sao cả.”
Đúng lúc này, có người đã thở hồng hộc mà chạy tới, mãi cho đến khi đứng ở trước mặt của Điền Kim Hoa, nàng vẫn còn chống đầu gối để thở hổn hển.
"Hồng Thảo, sao ngươi lại tới đây?" Điền Kim Hoa lại lau nước mắt, lần này cuối cùng cũng không rơi thêm nữa.
Điền Hồng Thảo hít một hơi, rồi đứng thẳng dậy mỉm cười nhìn Điền Kim Hoa, sau đó nàng đã vươn tay vẫn đang nắm chặt và đặt ở trước mặt Điền Kim Hoa: "Thiếu chút nữa là quên, đây là thư của tiểu muội bảo ta đưa tới cho ngươi, trong thư tiểu muội cũng đã nói, ngươi không cần phải sợ hãi, có nàng ở đây, cuộc sống sau này của chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”
Điền Hồng Thảo xòe tay ra, trong lòng bàn tay rõ ràng vâng đang đặt một cây kẹo que.
Điền Kim Hoa sửng sốt, một lát sau, liền cẩn thận nhận lấy kẹo que, trịnh trọng nắm ở trong tay, đáy mắt cũng đã để lộ ra nụ cười
“Ừ!”

“Đây là nơi nào?”
“Nơi này, tại sao ta lại cảm thấy nơi này có chút quen mắt chứ?”
Người trong xe ngựa bắt đầu thò đầu ra, "Địa phương tốt như vậy, nếu chúng ta đã tới, nhất định sẽ có thể nhớ rõ, nhưng ta làm sao cũng không thể nhớ rõ ra là đã từng gặp qua địa phương như vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận