Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 107 -




Điền Đường vẫn luôn cảm thấy chỗ dựa tinh thần cũng đóng vai trò quan trọng như chỗ dựa trong cuộc sống, ở thời đại này tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn rất phổ biến, chủ yếu cũng là bởi vì nam nhân có phần chiếm ưu thế hơn nữ nhân trong thể lực, tư tưởng nữ không thể làm những công việc thể lực đã khiến cho tư tưởng này ngày càng phát triển, để rồi nữ nhân trở thành một thành phần tương đối yếu thế.
Đặc biệt khi về già, khi còn trẻ họ còn có thể làm chút việc về thể lực, nhưng vào lúc này thân thể của các nàng lại phải chấp nhận, chấp nhận dựa vào chồng con.
Điền Đường vừa nghĩ tới nếu như mình thật sự xuất hiện ở cổ đại mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, có lẽ một ngày nào đó nàng cũng sẽ thỏa hiệp với tình thế này.
"Học nghề" không thể kiếm được nhiều tiền, có thể mỗi ngày chỉ có thể kiếm được mấy đồng, nhưng đối với các nàng mà nói, đây cũng là một công việc quan trọng với họ.
Quả nhiên sau khi Mai Kỳ nói xong, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
[Tiếp nhận nhiệm vụ chính (Công nghiệp Hưng Quốc - Công nghiệp sơ cấp) thành công, mở ra (Thương Thành - Công nghiệp sơ cấp), thời gian nhiệm vụ không giới hạn]
[Chúc mừng người chơi, công nhân sơ cấp đạt 10 người, khen thưởng trang phục công nhân *10 bộ, cơm hộp nhôm *10 bộ, máy hấp *1 bộ]
Điền Đường nhấn mở bảng trò chơi, hiện tại tuyến nhiệm vụ chính có thể thăng cấp có [Giáo dục hưng bang] cùng [Công nghiệp hưng quốc], tương ứng với đó là các khu thương thành liên quan đến hai nhiệm vụ này, khu thương thành trước chủ yếu là dành cho một ít đồ dùng học tập, mà trong khu thương thành lần này chủ yếu là dành cho một số đồ dùng công nghiệp.
Nàng xem xét một ít đồ vật trong khu thương thành mới, bên trong có không ít đồ tốt, ví dụ như giày, găng tay, còn có một ít các loại khẩu trang, tổng thể lấy thực dụng làm chủ, ngoài ra ở đây cũng có những vật dụng mà thôn dân có thể sử dụng..
Trong này có những dụng cụ như xẻng sắt, cuốc đều có thể để nam nhân sử dụng để làm nông.
Vừa vặn hiện tại vừa mới qua Tết Nguyên Đán, khi mùa xuân chính thức đến, công việc đồng áng trong thôn cũng sẽ một lần nữa được vận hành theo quỹ đạo, những thôn dân mới không có ruộng đất, muôn làm nhiệm vụ cũng cần phải có những nông cụ này, lúc này nông cụ vừa vặn là đồ dùng khan hiếm.
Kỳ thực trong khoảng thời gian này, Điền Đường cũng đã phát hiện vấn đề này, chỉ là vẫn không có cách giải quyết thích hợp, nhóm người tới đầu tiền thì còn đỡ, sau khi thôn dân trước rời đi, trong thôn còn giữ lại không ít nông cụ có sẵn, tạm thời giao cho bọn họ dùng cũng không thành vấn đề.
Nhưng số dân của thôn Điền gia càng ngày càng tăng, nguồn cung nông cụ dần ít hơn so với nhu cầu, thậm chí rất nhiều người chỉ có một thân thể tràn trề sức lực, nhưng lại không biết nên làm việc như thế nào.
Về việc tại sao khu thương thành có liên quan đến [Công nghiệp] này lại có nhiều nông cụ xuất hiện như vậy, Điền Đường chỉ có thể trả lời bởi vì "Công nông không có sự ngăn cách”, dù sao những dụng cụ như xẻng sắt, không phải chỉ có thể dùng cho nông sự, mà còn có thể sử dụng vào công nghiệp nên nhu cầu cũng không hề nhỏ.
Sau khi Điền Đường đặt nông cụ mới lên kệ, nàng lại mở ra khu an toàn, mở rộng khu vực an toàn ra thêm 2 km vuông.
Động tác này đương nhiên không thể che giấu thôn dân làm việc trong thôn, cơ hồ chỉ trong một cái nháy mắt thì phạm vi khu an toàn đã được mở rộng, có một số thôn dân đang làm việc liền buông nông cụ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lá chắn màu lam đang mở rộng ra bên ngoài.
"Lại mở rộng ra rồi."
"Đúng vậy, lại mở rộng ra, thôn Điền gia chúng ta lại càng có thêm hy vọng, cho dù không ra bên ngoài thôn, chúng ta cũng có thể trải qua những ngày tháng tốt lành."
Phụ tử Bạch gia cũng vừa hay nhìn thấy cảnh tượng vừa diễn ra vừa nãy.
Hai người liếc nhìn nhau. "Thôn Điền gia này thực sự không đơn giản, chỉ sợ thứ mà thần nữ muốn không chỉ là thôn Điền gia."
"Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Đi dạy học chứ còn làm gì bây giờ?"


Bạn cần đăng nhập để bình luận